Ăn cơm tối xong, Cố Noãn cùng mẹ xem TV một lúc liền đi lên thư phòng tìm Phương Tuấn.
Nhìn thấy Cố Noãn, Phương Tuấn tháo mắt kính mỉm cười: "Noãn Noãn à, có chuyện gì sao?"
Cố Noãn gật đầu: "Chú Phương."
"Chú Phương, nghe mẹ nói gần đây công ty đang chuẩn bị hợp tác với Lục thị? Con biết một vị Lục tiên sinh, giống như là người kia mà mẹ nhắc tới cùng Phương thị hợp tác."
"Ô thật sao?" - Phương Tuấn có chút kinh ngạc: "Lục tổng là một thiếu niên anh tài, tuy có chút thủ đoạn trong kinh doanh nhưng đó mới chính là bản chất của thương nhân."
Phương Tuấn lại nói: "Noãn Noãn, sao con biết được Lục tổng."
Cố Noãn không muốn vòng vo: "Chú Phương, chú có nhớ vợ chồng Tiêu gia đã chết trong một vụ tai nạn ô tô hơn 20 năm trước không?"
Sắc mặt Phương Tuấn biến sắc.
Cố Noãn nhìn ông: "Chú Phương, hy vọng chú nói cho con biết chuyện này."
Gương mặt Phương Tuấn trở nên nghiêm túc: "Sao con biết chuyện này?"
"Con chỉ hy vọng chú có thể nói cho con biết, chú có liên quan đến chuyện đó không?"
Phương Tuấn do dự một chút, cuối cùng thở dài: "Thôi được rồi, các gì tới, trốn không khỏi."
"Chú và Tiêu Mặc Khiêm là bạn, nhưng trong thương trường không có bạn bè tuyệt đối cũng không có kẻ thù tuyệt đối, tất cả dựa vào lợi ích. Lúc đó Tiêu Mặc Khiêm đắc tội ai đó, có người muốn giết ông ta. Chú tình cờ biết chuyện này, chú định nói với ông ấy nhưng đối phương đe dọa chú rằng nếu nói ra, số phận của ông ta sẽ dành cho chú... Công việc kinh doanh của chú lúc đó mới khởi sắc, không cần phải hy sinh vì một người bạn trên thương trường... cho nên chú đã không nói gì cả, tất cả chỉ là tự vệ và cũng là sự cám dỗ của lợi ích. Mãi cho đến hôm sau, chú biết vợ chồng ông ấy cùng cậu con trai nhỏ gặp tai nạn ô tô, chỉ có thể cứu được cậu con trai nhỏ, lúc đó chú rất áy náy... đến bây giờ khi nghĩ tới chú đều không khỏi thở dài... Nghĩ đến cho dù lúc đó có sợ chết đến nhường nào, cũng nên tìm cách nhắc nhở Tiêu Mặc Khiêm, nếu không vì sự hèn nhát của chú, bi kịch đã không xảy ra."
Cố Noãn nghe xong, trong lòng không khỏi có cảm giác đau buồn. Cô không ngờ rằng Tiêu Mặc Thần cũng có mặt trên xe... và anh đã chứng kiến cảnh cha mẹ anh vì tai nạn ô tô mà ra đi...
Thật sự là một sự dày vò...
Cố Noãn siết chặt bàn tay: "Vậy chú Phương, ai là người đã uy hiếp chú... chú có biết kẻ đã bày kế không?"
"Hắn là một doanh nhân lúc trước từng làm ăn cùng Tiêu Mặc Khiêm. Nghe nói mấy năm trước làm ăn thất bại, bị con trai nhỏ của Tiêu gia tổng vào tù. Chú cũng là người trong cuộc, chuyện này có rơi lên người chú, cũng không có gì ngạc nhiên.. Noãn Noãn, đừng nói cho mẹ con biết, chú sợ mẹ con lo lắng."
Cố Noãn đứng lên nói: "Chú Phương, chuyện này là chú đã sai, chú phải nhận lấy trách nhiệm, nhưng chú cũng không phải là người đã gây ra tội ác. Chú Phương, liên quan đến hợp tác với Lục thị, con muốn chú giao cho con xử lý."
Phương Tuấn ở trong giới kinh doanh nhiều năm, tuy Cố Noãn không nói ra nhưng ông cũng nhận ra Tiêu gia có mối quan hệ với Lục thị Lục Hàn Thâm.
Cao ốc Phương thị.
Cố Noãn đi vào phòng họp, ngồi ở trước bàn hội nghị, xem hợp đồng trước mắt, nhìn như rất có lợi cho Phương thị, nhưng mà nó hắn có góc khuất như lời chú Phương nói, Lục Hàn Thâm là trời sinh thương nhân.
Cô biết chuyện năm đó với anh rất đả kích nhưng cô cũng có người thân phải bảo vệ.
Bên ngoài phòng họp có tiếng bước chân đi tới.
Cô từ từ ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn về phía trước. Khi nghe tiếng mở cửa, Cố Noãn đứng dậy, quay mặt nhìn người đàn ông đang nghiêm nghị bước vào.
Khóe môi cô dâng lên nụ cười: "Lục tổng, thật trùng hợp."
Bước chân của anh gần như dừng lại ngay lập tức, anh nhìn cô gái đứng trước mặt đang nở một nụ cười nhẹ nhàng, đầy sự châm chọc và chói mắt... Con ngươi anh co rút lại, không thể tin được, đáy lòng chấn động, rồi chậm rãi đi vào phòng họp.
Ánh mắt dán lên người Cố Noãn.
Trong phòng họp rơi vào sự im lạng..
Một lúc sau, năm đấm của anh chậm rãi nắm chặt, gân cốt trên cánh tay căng cứng, đôi mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt Cố Noãn, đáy lòng hoàn toàn phức tạp.
Cố Noãn mỉm cười, kìm nén cảm xúc trong lòng, bình tĩnh nói: "Lục tổng, về việc hợp tác lần này, tôi sẽ thay thế chú tôi cùng bàn luận với ngài Lục đây."
Trợ lý ngay lập tức mời mọi người ngồi xuống.
Cố Noãn nhìn anh, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, đem tài liệu trong tay để xuống bàn: "Tôi đã xem xét kỹ lưỡng phần hợp tác lần này, tôi cảm thấy có rất nhiều điểm không ổn, vậy nên, nếu Lục tổng không có thành ý, thì việc hợp tác lần này cứ quên đi."
"Cố Noãn." - Cổ họng Tiêu Mặc Thần cuộn lên.
Anh gọi tên cô một cách thì thầm.
Ngón tay Cố Noãn run một cái, nhưng môi vẫn tươi cười, cô đã sớm dự liệu được bộ dạng của anh trong tình huống này: "Lục tổng."
Tiêu Mặc Thần đứng lên, như là muốn đi tới trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt nhìn cô chằm chăm.
Cố Noãn cảm nhận được cổ tay bị siết chặt, cô quay đầu đi: "Lục tổng, anh còn điều gì muốn nói sao? Lần đầu được gặp mặt Lục tổng, không ngờ ngài thật là một thanh niên tài tuấn."
Giọng nói Tiêu Mặc Thần khàn đặc, ánh mắt tối tăm: "Phương Tuấn là gì của em?"
"Chú Phương à, theo thân phận, tôi hẳn nên gọi chú ấy là ba." - Cố Noãn nhìn vào mắt anh: "Lục tổng còn có việc gì cần hỏi sao?"
Tiêu Mặc Thần có chút không thể tin được: "Phương Tuấn, ông ta là ba của em?"
"Đúng vậy, Lục tổng đã hỏi rõ ràng rồi.. vì sao lại không hỏi rõ hơn một chút, vợ của Phương Tuấn là mẹ của tôi.
Mẹ tôi đã ly hôn với Cố Khang từ khi tôi còn nhỏ, bà ấy đi đến nước M và kết hôn cùng Phương Tuấn, Lục tông xem ra tin tức của anh cũng không tốt lắm."
Cố Noãn thoát khỏi tay anh, vuốt vuốt cổ tay mình: "Lục tổng, còn có việc gì sao?"
Một tiếng Lục tổng, hai tiếng Lục tổng, còn có ánh mắt trào phúng của cô khiến Tiêu Mặc Thần cảm thấy kinh hãi.
Đó là lý do tại sao cô lại rời đi ngày hôm đó.
Còn có, cô là con gái của Phương Tuấn.
Giọng nói của anh đầy thống khổ: "Em đã sớm biết...anh là Lục Hàn Thâm."
Cố Noãn mỉm cười: "Không sớm, rất muộn, muộn đến mức tôi không thể trốn thoát được.. Tiêu Mặc Thần, Lục Hàn Thâm... cho đến bây giờ tôi vẫn không ngờ hai người chính là một. Tiêu Mặc Thần, có phải anh cảm thấy tôi rất giống một trò cười, bị anh lừa lâu như vậy, hay anh còn đắc ý cho là, tôi cả đời sẽ không thể biết sự thật?"
Sắc mặt của anh rất lạnh, anh đã nghĩ qua vấn đề này rất lâu rồi, sẽ có một ngày bỗng nhiên Noãn Noãn sẽ biết anh chính là Lục Hàn Thâm. Anh biết cô đối với đoạn ký ức kia có bao nhiêu sợ hãi.
Không ngờ ngày cô biết sự thật, anh vẫn không sẵn sàng tiếp nhận.
Còn có, cô và Phương Tuấn lại có mối quan hệ như vậy...
"Noãn Noãn, anh hy vọng em có thể bình tĩnh một chút, chuyện không phải như em nghĩ, anh không cố ý giấu em.."
Anh chỉ là... không biết phải nói với cô như thể nào...
Anh rất sợ, sợ mất cô.
"Bây giờ nói điều này liệu có ý nghĩa gì không?" - Cố Noãn nói: "Như anh đã thấy, chú Phương cũng là gia đình của tôi, và tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương gia đình tôi. Hơn nữa, Lục tổng, giữa chúng ta, cũng không dễ nói chuyện đâu."
"Cho nên em tàn nhẫn đến mức bỏ rơi cả Bảo Bảo và Bối Bối?"
Cố Noãn đau đớn nhắm mắt lại, sau đó mở ra: "Vậy anh sẵn sàng cho tôi mang đi sao? Nếu vậy, tôi rất vui."
"Điều đó là không thể."
Cố Noãn bật cười một tiếng: "Bây giờ anh đã biết tôi là người nhà của chú Phương, như vậy anh liền biết giữa chúng ta là không thể đúng không? Hay là, Lục tổng yêu tôi sâu đậm đến mức, nguyện vì tôi mà từ bỏ thù hận,
Lục tổng à không Tiêu tổng, anh nên tỉnh táo một chút đi."
Cố Noãn nói xong, nhìn xem đáy mắt của anh nổi lên một tia hung ác nham hiểm. Cô vẫy tay, trợ lý mở cửa phòng họp đi vào: "Đại tiểu thư, có chuyện gì sao?"
"Phần hợp đồng này có vấn đề, chúng ta sẽ không hợp tác với Lục thị, phần còn lại giao cho cô xử lý, tôi đi trước."
Nói xong Cố Noãn liền rời đi, không nhìn Tiêu Mặc Thần thêm một lần nào.
Tiêu Mặc Thần đứng lên muốn đuổi theo cô nhưng bị trợ lý ngăn cản lại: "Lục tổng, chúng ta vẫn nên đàm phán lại hợp đồng một chút, ngài đừng để ý đến tính khí của đại tiểu thư."
Tiêu Mặc Thần hiểu rõ, kể từ khi Cố Noãn biết thân phận kia của anh, anh đã mất đi tư cách nói chuyện với cô.
Nhưng Cố Noãn làm sao biết được chuyện này, cô làm sao biết chuyện giữa Tiêu gia và Phương Tuấn?
Đôi mắt Tiêu Mặc Thần nheo lại, là Tiêu Mặc Ninh.
Hơn nữa, tin tức của Cảnh Dương báo hôm qua, Tiêu Mặc Ninh đã biết giá và từ bỏ. Hắn biết rõ ràng như vậy là có người đã tiết lộ cho hắn, nhìn ra chắc hẳn là Noãn Noãn đã nói.
Noãn Noãn, tại sao em lại có liên quan đến Phương Tuấn?
Noãn Noãn, em thật sự rất hận anh sao?
Buổi tối, Cố Noãn đi quán bar uống rượu đến say khướt mới quay về.
Cô biết hóa ra bản thân không thể bình tĩnh, cô vẫn rất nhớ anh.
Hôm nay gặp anh, Cố Noãn mới nhận ra cô không ghét anh nhiều như cô nghĩ.
Quay về lại Phương gia, người làm đỡ cô loạng choạng quay về phòng ngủ, vùi mặt vào gối. Hôm nay cô nghe anh nhắc đến Bảo Bảo và Bối Bối, làm sao cô có thể cam lòng, cô nhớ bọn trẻ biết bao.
Nhưng cô không thế không làm như vậy.
Cô không biết Tiêu Mặc Thần sẽ ra tay với Phương thị ra sao, cô không muốn bọn trẻ chứng kiến cảnh cha mẹ tranh giành nhau, cô muốn Bảo Bảo và Bối Bối có một cuộc sống tốt nhất.
Cố Noãn ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra, kéo dãy số của anh ra khỏi danh sách đen, đầu ngón tay run rẩy gửi đi một tin nhắn.
"Chúng ta buông tha cho nhau đi."
Như vậy, sẽ là tốt nhất.
Sau khi gửi tin nhắn, điện thoại nhanh chóng rung lên trong lòng bàn tay cô, Cố Noãn nhìn người gọi tới và không trả lời.
Điện thoại có một tin nhắn gửi tới.
"Cố Noãn, anh nói cho em biết, chuyện đó không bao giờ xảy ra."
Cố Noãn cầm di động, cửa phòng bị gõ vang.
Cô đưa tay xoa xoa khóe mắt, giấu điện thoại dưới gối, đi mở cửa.
"Meẹ..."
Hạ Đồng đi vào phòng ngủ: "Noãn Noãn, sao con lại uống rượu..."
Cố Noãn lắc đầu: "Mẹ... không có gì đâu, chỉ có chút khó chịu thôi."
"Có phải là bởi vì Lục Hàn Thâm không?"
Cố Noãn kinh ngạc nhìn Hạ Đồng.
"Mẹ..."
Hạ Đồng thở dài: "Noãn Noãn, đừng giấu mẹ nữa, lần trước mẹ về A thành đã gặp Cố Khang. Chúng ta tìm kiếm con nhưng không ngờ con lại rời khỏi A thành, mẹ xin lỗi... mẹ đã không làm tốt một người mẹ đối với con."
Cố Noãn bật khóc nhào vào lòng Hạ Đồng: "Mẹ, là lỗi của con, là con đã giấu mẹ."
Đêm đó, cô kể cho Hạ Đồng nghe về Bảo Bảo và Bối Bối, chỉ nói là kết hôn và đã ly hôn sống đơn thân, không nhắc đến Tiêu Mặc Thần.
Hạ Đồng hỏi rất nhiều cũng không hỏi được gì, Cố Noãn giả vờ ngủ...
Đợi Hạ Đồng đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Mặc Thần gửi cho cô rất nhiều tin nhắn...
"Noãn Noãn, có một số việc không như em nghĩ."
"Noãn Noãn, em cứ như vậy không cho anh một cơ hội để giải thích sao?"
"Em hận anh đến như vậy sao? Noãn Noãn, em hãy nghĩ đến Bảo Bảo và Bối Bối, hai con đang nghĩ em không cần bọn chúng nên mới lặng lẽ rời đi. Chuyện của Phương Tuấn và Tiêu gia, em chỉ nghe lời một bên từ Tiêu Mặc Ninh sao?"
Cố Noãn nhìn thấy tên Bảo Bảo và Bối Bối liền không khỏi rơi nước mắt, làm sao cô có thế không đau lòng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]