Nhưng mà anh sợ, sợ sau khi anh nói ra, cô sẽ rời xa anh.
Và anh sẽ mất đi cô lần nữa.
Nếu như có thể, anh hy vọng khoảng thời gian đó chỉ là một giấc mơ và sẽ bị quên lãng khi tỉnh lại. Anh biết khoảng thời gian đó chính là lúc Cố Noãn sợ hãi nhất.
Tiêu Mặc Thần tâm tình cực kỳ phức tạp.
Ôm chặt Cố Noãn nói: "Noãn Noãn, anh không quan tâm, anh chỉ cần em, chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh, nhưng thứ khác anh đều không quan tâm, Bảo Bảo và Bối Bối chính là con của chúng ta."
Cố Noãn vùi mặt vào lồng ngực của anh, trong lòng đầy khổ tâm, vừa xúc động và áy náy với Tiêu Mặc Thần, dù hiểu tâm ý của Tiêu Mặc Thần, nhưng cô càng thấy có lỗi hơn với anh.
Tiêu Mặc Thần xoa đi dòng nước mắt của cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo má cô mỉm cười: "Được rồi, đừng khóc, em ra ngoài trước đi, anh sẽ làm đồ ăn sáng cho cả nhà."
Cố Bối một mực nhìn chằm chằm Tiêu Mặc Thần bằng đôi mắt sáng ngời, Cố Noãn xoa xoa đầu con gái: "Bối Bối đang nhìn gì vậy?"
Cố Bối ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Mẹ, sao chú Tiêu lại ở trong nhà mình?"
Cố Noãn hơi cười: "Vì chú Tiêu mà bạn của mẹ." - Sau đó có chút khẩn trương hỏi Cố Bối: "Bối Bối có thích chú
Tiêu không?"
Cô sợ hai con của cô không muốn tiếp nhận Tiêu Mặc Thần.
Chỉ là Cố Bối chớp chớp mắt: "Thích ạ."
Cố Noãn thở phào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-tong-tai-tan-nhan/3629358/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.