Chương trước
Chương sau
Sáng thứ hai, Cố Noãn quay lại làm việc ở AR, nhưng cô từ chối vị trí thư ký, vẫn làm công việc cũ của mình, Tô Kỳ vui vẻ kéo ghế ngồi bên cạnh cô rủ rê buổi trưa đi ăn cơm

Đang ngồi làm việc đột nhiên có một thanh âm vang lên: "Xin hỏi vị nào là Cố tiểu thư"

Cố Noãn còn chưa phản ứng liền, Tô Kỳ đã chỉ vào cô: "Là cô ấy."

Sau đó, liền nghe giọng của Tô Kỳ cùng các đồng nghiệp hô lên.

Cố Noãn nhìn một thanh niên ôm bó hoa hồng đi tới: "Cố tiểu thư, 99 đóa hoa hồng xanh, một quý ông đã tăng cho cô, xin mời ký nhận."

Cố Noãn ký nhận, nhìn bó hoa trong tay, có một tấm thẻ trên đó, mở ra: "Cố tiểu thư, tối nay có thời gian không?

Chừa chút thời gian ăn tối cùng anh được không?"

Tiêu Mặc Thần.

Khóe môi cô tràn ra một nụ cười, đột nhiên có một cánh tay muốn đoạt lấy tấm thẻ, cô giữ chặt lại, ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ: "Kỳ Kỳ."

"Noãn Noãn, ai tặng vậy, lãng mạng quá."

Cố Noãn có chút bất đắc dĩ những vẫn không giấu được nụ cười trên môi, cất tấm thẻ vào túi, đặt bó hoa lên bàn, kéo Tô Kỳ ngồi xuống vị trí của cô ấy: "Không có gì đâu mà, Kỳ Kỳ."

Cố Noãn ngồi xuống bàn làm việc bị các đồng nghiệp khác trêu chọc một lúc.

Một lúc sau, điện thoại cô vang lên một tin nhắn: "Thích không?"

Cố Noãn nhìn tin nhắn của anh, sau đó nhìn bó hoa trên bàn, hương thơm phản phất ngập mùi hoa.

Tiêu Mặc Thần lại gửi thêm một tin nhắn: "Tới văn phòng của anh."

.....

Gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

Giọng nói từ bên trong vang lên: "Vào đi."

"Tiêu tổng, tìm tôi có việc gì sao?"

Ngón tay xương khớp rõ ràng của anh cầm bút, ngẩng đầu nhìn Cố Noãn, trong đôi mắt sâu thằm chứa nụ cười, giọng nói chậm rãi: "Không có việc gì không thể tìm em sao?"

Cố Noãn lắc đầu, giả vờ không hiểu: "Nếu không có chuyện gì thì Tiêu tổng sao lại tìm tôi?"

Tiêu Mặc Thần đứng lên, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn, có thích không?"

Cố Noãn đi đến sô pha ngồi xuống: "Tiêu tổng, anh cho rằng tôi là một cô bé sao, dễ dụ như vậy?"

Tiêu Mặc Thần ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói truyền vào tai cô: "Em không thích sao?"

Anh đã hỏi rõ ràng Hạ Lan Đông Khiêm rồi, hắn ta nói mỗi lần chọc giận Mạnh Yến, hắn ta đã dỗ dành bằng cách gửi hoa hồng suốt một tháng.

Nữ nhân, không phải đều thích hoa sao?

Cố Noãn cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không nói là không thích."

Nữ nhân, ai lại không thích hoa?

Cô chỉ cảm thấy mọi thứ giống như trên mây, đầy sương mù và ảo ảnh.

Tiêu Mặc Thần vô cùng lịch thiệp nói: "Nếu thích thì không biết Cố tiểu thư buổi tối có rãnh nể mặt cùng Tiêu gia anh đây ăn một bữa tối hay không?"

Cố Noãn bĩu môi: "Hừ... xem tâm tình một chút."

"Không biết hiện tại tâm tình của Cố tiểu thư thế nào?"

"Bình thường."

Tay Tiêu Mặc Thần luồn qua tóc cô, đặt lên gáy cô, một tay đặt lên eo cô, kéo Cố Noãn ngồi lên đùi mình.

Cô đỏ mặt: "Anh làm gì vậy, mau buông ra."

Tiêu Mặc Thần nhẹ nhàng giữ gáy cô, hôn lên bờ môi cô, một nụ hôn rất sâu, đến khi gương mặt cô đỏ ửng, thở hồn hển, bật cười nói: "Sao rồi, Cố tiểu thư hiện tại tâm tình thế nào? Nếu tâm tình còn không tốt, anh có thể khiến tâm tình của em tốt hơn một chút."



Cố Noãn nhìn người đàn ông vô lại trước mắt, đưa tay đấm vào lòng ngực anh, trừng mắt nhìn anh.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Noãn muốn rời khỏi lồng ngực anh, nhưng lại bị anh ôm chặt lấy eo, khiến Cố Noãn vừa vội vừa bất đắc dĩ.

Cô nhỏ giọng gọi anh: "Tiêu Mặc Thần."

Tiêu Mặc Thần gật đầu một cái: "Ừm, Cố tiểu thư, hiện tại tâm tình thế nào rồi?"

Cố Noãn không còn cách nào khác: "Bên ngoài có người, mau thả tôi ra." - Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn bất động kia, Cố Noãn chỉ có thể gật đầu: "Tâm tình rất tốt, đặc biệt tốt."

Tiêu Mặc Thân ôm chặt cô hôn cô thêm lần nữa, sau khi cướp đoạt hơi thở của cô mới chịu buông ra, Cố Noãn hơi thở hổn hển, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của mình.

Tiêu Mặc Thần đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đặt tay lên cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Vào đi."

Người bên ngoài bước vào, cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ che đến hông, dáng người gợi cảm và trang điểm tinh xảo, là thư ký của Tiêu Mặc Thần.

"Tiêu tổng, đây là văn kiện cần ký hôm nay." - Nhìn thấy Cố Noãn ngồi ở sô pha, nữ thư ký hơi giật mình, không ngờ nhân viên nhỏ bé như Cố Noãn lại đến đây.

Cố Noãn cũng đưa mắt nhìn cô ta, đối đầu nhau.

"Tiêu tổng." - Giọng nữ thư ký ngọt ngào: "Tiêu tổng, chiều nay ba giờ sẽ có một cuộc họp."

Tiêu Mặc Thần nhàn nhạt nói: "Để Lý tổng điều hành đi."

"Vâng."

Nữ thư ký nhìn thấy Tiêu Mặc Thần nhìn ra ngoài cửa sổ liền im lặng, không nói gì thêm bước ra khỏi văn phòng, liếc nhìn Cố Noãn đang ngồi ở ghế sô pha.

Cố Noãn mỉm cười một cái.

Đợi thư ký rời đi, Cố Noãn ngồi ở ghế sô pha, khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nói: "Tiêu tổng, anh thật may mắn được bao quanh bởi những cô gái xinh đẹp."

Tiêu Mặc Thần quay người lại nhìn cô, dựa đầu vào cạnh cửa sổ, bật cười: "Ghen?"

Cố Noãn đứng lên: "Nào có, chỉ là có chút cảm thán thôi."

Buổi chiều, sau khi tan ca, Cố Noãn rời khỏi công ty, vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy chiếc Maybach dừng ở cửa ra vào, Cố Noãn đi qua liền nghe thấy tiếng bấm còi.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mặc Thần.

Trong nhà hàng Tây, âm nhạc du dương, chỉ có hai người.

Cố Noãn cắt bò bít tết, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc Thần, người đàn ông này cả ăn thôi cũng thật đẹp trai, thấy cô nhìn anh, Tiêu Mặc Thần liền mỉm cười hỏi: "Noãn Noãn, có thích bữa tối này không?"

Cố Noãn uống một ngụm nước trái cây: "Ừm... cũng được. Anh nghĩ một bữa tối liền tán tỉnh được tôi sao?"

"Được được, anh sẽ không ngừng cố gắng, tối mai thì sao, chúng ta sẽ cùng ăn cơm nhé."

Cố Noãn lắc đầu, sáng nay cô đã hẹn với Tô Kỳ: "Tối mai không được. Thứ sáu là sinh nhật của Bảo Bảo và Bối Bôi, tôi có hẹn với Kỳ Kỳ đi chọn quà cho bọn trẻ vào tối mai."

Tiêu Mặc Thần gật đầu một cái, cũng không ngạc nhiên, vì tất cả thông tin của cô năm năm qua anh đều rõ ràng.

"Ngày mai cùng bạn em đi mua sắm, thích cái gì liền mua..." - Anh lấy trong bốp da một tấm thẻ đưa cho cô: "Đây là thẻ phụ của anh, em cũng biết nó, bây giờ vật quy nguyên chủ."

Cố Noãn có chút do dự.

Tiêu Mặc Thần lại nói: "Tấm thẻ này chỉ có Tiêu phu nhân mới có thể sử dụng."

Cố Noãn cầm lấy tấm thẻ giơ lên: "Vậy tôi sẽ không khách khí."

Ăn xong, Tiêu Mặc Thần đưa cô quay về nhà.

Cố Noãn muốn mở cửa xuống xe nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.

Cô khó hiểu nhìn anh, Tiêu Mặc Thần chỉ vào má anh.

Cố Noãn lập tức hiểu được ý anh: "Không biết xấu hổ."

Trong giọng nói của anh mang theo tiếng cười xấu xa: "Vợ ơi, nụ hôn chúc ngủ ngon đâu."

Vừa nói anh vừa đưa khuôn mặt đến gần cô hơn.

Cố Noãn nhìn khuôn mặt anh gần như vậy, không khỏi co người lại.



Tiêu Mặc Thần tháo dây an toàn cho cô nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, gương mặt Cố Noãn đỏ bừng quay đi.

"Tiêu tiên sinh à, bây giờ đã trễ rồi, anh nên về thôi."

Giọng điệu Tiêu Mặc Thần cực kỳ lười biếng: "Ừm.".

Nhưng vẫn không động đậy.

Không khí bên trong xe có chút mơ hồ.

Tiêu Mặc Thần tháo dây an toàn của mình ra, từ từ tiến lên trước, hôn cô thật sâu.

Cố Noãn nắm lấy âu phục của Tiêu Mặc Thần khi nụ hôn ngày càng mãnh liệt, anh dùng lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cô, thành ghế không biết từ lúc nào ngã xuống, Cố Noãn như nằm ngửa xuống ghé, Tiêu Mặc Thần liền đè lên.

Nụ hôn kéo dài đến mức nhiệt độ trong xe nóng lên, Tiêu Mặc Thần nhìn vào mắt cô sau nụ hôn dài: "Noãn Noãn... hứa với anh, sẽ không rời bỏ anh."

Cố Noãn thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội. Những chiếc cút áo của cô đã bị mở ra từ lúc nào, khi cô thở mạnh, làn da trắng nõn trước ngực hiện ra... đôi mắt anh từ từ chìm xuống, các cơ trên cánh tay căng cứng.

Cố Noãn không phát hiện ra, cô nhìn vào mắt anh và gật đầu: "Em sẽ không."

Nghe được câu trả lời, ánh mắt Tiêu Mặc Thần càng si mê hơn, anh cúi đầu hôn cô lần nữa, bàn tay từ từ di chuyển tháo thắt lưng. Hôm nay cô mặc váy qua gối, cực kỳ dễ dàng cho động tác của anh.

"Um..." - Cố Noãn có chút run rẩy, Tiêu Mặc Thần ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt Cố Noãn đỏ bừng.

"Tiêu... Mặc Thần.." - Cố Noãn nhìn anh: "Anh không nói... chỉ là... hôn ngủ ngon sao?"

Tiêu Mặc Thần nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nhưng đó là anh muốn em chủ động hôn anh."

Cố Noãn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của anh: "Cái này... được...a..."

Lời còn chưa dứt, cô đã không nhịn được kêu lên... tay của anh nhẹ nhàng đẩy hai chân cô ra... Cố Noãn đặt tay lên ngực anh: "Hổn đản.. em vừa mới hôn chúc ngủ ngon anh rồi mà."

Giọng Tiêu Mặc Thần khàn khàn: "Đó là lúc đó, còn bây giờ anh đổi ý."

Nhiệt độ trong xe ngày càng tăng cao, nụ hôn từ cằm cô di chuyển từ từ xuống ngực cô.

Cố Noãn quay mặt sang một bên, gò má càng đỏ hơn: "Mặc Thần..."

Tiêu Mặc Thần nhếch môi, hài lòng gật đầu: "Ứm, ngoan, lần sau cứ gọi anh như vậy."

Giọng nói của anh đầy ôn nhu: "Noãn Noãn, từ khi nhận lấy Hưng Thịnh, anh vẫn luôn có thể khống chế được bản thân... nhưng Noãn Noãn, em là người duy nhất khiến anh không thể kiềm chế được..."

Lời nói của anh lọt vào tai cô, Cố Noãn đáy lòng ngọt ngào, nhỏ giọng: "Mặc Thần..."

Tiêu Mặc Thần ôm cô thật chặt, đem cô cố định cẩn thận dưới thân, cảm thấy cô khẩn trương, thanh âm lại rơi bên tai cô: "Noãn Noãn... em chỉ cần tin tưởng anh... ở phía sau lưng anh...mọi việc đều có anh xử lý. Anh sẽ đưa em cùng các con về A thành, một nhà bốn người chúng ta, không bao giờ tách rời nữa, Noãn Noãn, hãy tin anh,

Noãn Noãn."

Cố Noãn chủ động vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh. Trong đầu cô vẽ ra một bức tranh đẹp đẽ về một gia đình bốn người. Tiêu Mc Thần tiếp nhận Bảo Bảo và Bối Bối khiến cô rất vui, cô nguyện ý, tin tưởng anh, bất chấp giông bão sắp tới.

Sự chủ động của cô hoàn toàn đốt cháy toàn bộ trong mắt anh, không biết từ khi nào, cả hai triền miên không dứt.

Cho đến khi toàn thân Cố Noãn xụi lơ không còn chút khí lực, cô nằm trong lòng ngực của anh, từ từ nhắm mắt lại, có một thứ gì đó lạnh lẽo quấn lấy ngón tay cô.

Cố Noãn không mở nổi mắt, chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Mặc Thần mặc lại quần áo cho hai người, bế cô ra khỏi xe, đi đến căn hộ, lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa đi vào, lúc này đã là hai giờ sáng.

Đặt cô lên giường, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài.

Ra đến hành lang, Tiêu Mặc Thần lấy điện thoại di động ra, Cảnh Dương gọi anh hai lần.

"Nhị gia, bắt đầu từ chiều nay, Hứa tiểu thư đã nháo tự sát... bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô ấy mới không còn ồn ào nữa."

"Nhị gia, cô ấy một mực muốn gặp ngài, nếu không thấy được..."

Lấy cái chết ra uy hiếp.

Nghe Cảnh Dương nói xong, Tiêu Mặc Thần vẻ mặt bình tĩnh, không có qua nhiều cảm xúc: "Cô ta náo liền náo đi, coi chừng cô ta, cho cô ta một khoản tiền, nói với cô ta, Hưng thịnh sẽ tiếp tục hợp tác với Hứa thị, đây cũng là...

tình nghĩa cuối cùng tôi để lại cho cô ta, cảm ơn vì đã cứu tôi, nhưng sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.