Tiêu Mặc Thần nhìn cô thật sâu, như muốn nhìn ra một chút cảm xúc gì đó trên gương mặt trắng nõn mộc mạc của cô, nhưng không có, cô dường như nói thật, hắn chưa từng nhìn thấy cô đeo trang sức quý giá nào và mỗi ngày đều để mặt mộc.
Quần áo cũng là rộng rãi thanh lịch.
Nhưng mà hắn vẫn như cũ nói với nhân viên bán hàng: "Gói lại."
Đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Cố Noãn một mực đi theo phía sau lưng, một mực cúi đầu, Tiêu Mặc Thần bỗng nhiên dừng lại, Cố Noãn suýt đụng phía sau anh ta.
Có vẻ gần đây cô thường khiến anh ta không vui.
Anh ta lấy máu cô, cô không trách anh ta, vậy tại sao anh ta vẫn không vui?
Cô đã tận lực nghĩ cách giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, lại vô tình chọc giận anh ta.
Cố Noãn nhìn túi trang sức trên tay lại nói: "Tiêu tiên sinh, hai món này tôi không thể nhận, đưa cho tôi cũng lãng phí, tôi không thích những món trang sức xa xỉ."
"Không thích, chẳng lẽ cô chỉ thích cái nhần tầm thường trên tay cô sao? Tôi đưa cho cô, cô có quyền lựa chọn sao?"
Cố Noãn chưa kịp phản ứng, ngón tay đột nhiên tê rần và đau nhức.
Tiêu Mặc Thần hơi mạnh tay nên không đ ý đến cô, nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra, để lại vết đỏ trên ngón tay cô.
"Trả nhẫn cho tôi."
Đây là quà sinh nhật là Mạnh Yến tặng cô.
Sinh nhật của cô, chỉ có Mạnh Yến nhớ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-tong-tai-tan-nhan/3620554/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.