Cố Noãn đi ra khỏi thang máy, ghé qua khoa phụ sản kiểm tra, không biết rút máu có ảnh hưởng gì đến con cô không.
Bác sĩ nói cô thân thể suy yếu, phải ăn uống đầy đủ đồ bổ huyết, phải tự chăm sóc mình mới có thể bảo hộ hai đứa trẻ thật tốt.
Ra khỏi bệnh viện, cô liền đi ăn một tô mì thịt bò, từ giờ trở đi, ngày ba bữa nhất định phải ăn đầy đủ, vì con, phải cố gắng ăn thật nhiều.
Cố ăn thật nhiều, vậy mà vừa đi ra khỏi nhà hàng, liền phun ra sạch sẽ.
"Sao lại náo nữa rồi, đều không cho mẹ một bữa ăn thật tốt."
Cô đứng bên đường định đặt xe, đột nhiên một người nhào đến ôm chặt cô vào lòng ngực.
Cố Noãn ngửi được mùi hương quen thuộc, ý định vùng vẫy liền từ bỏ.
Tiêu Mặc Thần ôm cô thật chặt.
Hắn ôm quá chặt, khiến cô có chút kho chịu.
Cố Noãn nhỏ giọng: "Tiêu tiên sinh, anh thả tôi ra một chút, tôi khó thở."
Dường như nghe thấy cô khó chịu, Tiêu Mặc Thần buông cô ra, cúi đầu, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nụ cười ở khóe môi đầy sự bất lực.
"Cố Minh Châu."
Hắn gọi tên Cố Minh Châu, Tiêu Mặc Thần cũng không rõ thế nào, khi nhìn thấy cô đứng bên đường, liền chạy đến, đem cô ôm lấy hắn mới có thể yên tâm, hắn không dám tưởng tượng...
Không dám tưởng tượng... mất đi cô, anh phải làm sao?
Không...
Hắn chỉ là không dám tưởng tượng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-tong-tai-tan-nhan/3620553/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.