Hộp đêm Đế Vương.
Ánh đèn xoa hoa lấp lánh.
Cố Noãn chân bước đi lảo đảo vào nhà vệ sinh, nôn sạch sẽ, lấy nước hất lên mặt tìm lại sự tỉnh táo, nhìn xem trong gương thân ảnh chật vật, cô cười mỉa mai đi ra ngoài.
Khi rẽ vào góc hành lang, Cố Noãn vô tình đụng phải ai đó.
Cô cúi đầu, lẩm bẩm: “Xin lỗi.”
Bên tai mờ hồ nghe thấy ai đó đang mắng mình, Cố Noãn ngẩng đầu liếc nhìn người đang nói, một gương mặt trung niên đầy vẻ nịnh nọt, nói với người đang đứng bên cạnh: “Tiêu nhị gia, ngài không sao chứ.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không sao.”
Ánh mắt người đàn ông rơi trên người cô, lông mày cau lại.
Người đàn ông bên cạnh tỏ ra tức giận: “Ở đâu ra một đứa quê mùa như vậy, còn không mau xin lỗi nhị gia.”
Cố Noãn tiến lên một bước, không vững vàng, nghiêng người về phía trước, nhìn người đàn ông tuấn mỹ lẩm bẩm nói: “Nhị gia, xin lỗi.”
Cô bám vào vách tường muốn cố gắng đi vòng qua bọn họ.
“Đúng là một kẻ thất học.” - Người đàn ông trung niên mắng mỏ một tiếng.
Tiêu Mặc Thần nhìn về phía Cố Noãn dần dần biến mất, ánh mắt sâu thẳm, nhàn nhạt nói: “Không sao, đi vào đi.”
Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu này thủ đoạn vô biên và rất tàn nhẫn. Chỉ 33 tuổi đã an vị vào vị trí đứng đầu nhà họ Tiêu. Một tay che trời ở thành phố A, nhưng hôm nay lại có vẻ dễ nói chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-tong-tai-tan-nhan/3620527/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.