Chương trước
Chương sau


"Nguy rồi!! Thưa lãnh chúa, kho lương thực của chúng ta đang cháy!" 

Một lính canh mặt tái mét, hớt hải vừa chạy vào vừa báo cáo.

"Anh vừa nói gì cơ!? Hỏa hoạn ở nhà kho à?" 

Tôi kinh hãi, đừng phắt dậy khỏi bàn làm việc, khiến giấy tờ rơi vương vãi trên sàn.

"Vâng, dường như có kẻ phóng hỏa, lửa lan rất nhanh, không kịp ngăn chặn!"

"Chết tiệt! Là ai phóng hỏa? Là kẻ nào làm!?" Tôi hét lên đầy giận dữ.

"Chúng tôi không rõ. Rất có thể là người của kẻ thù phá hoại!"

Không kìm được cơn giận, tôi đập mạnh tay xuống mặt bàn, khiến người lính giật bắn.

"Mau lên! Huy động tất cả mọi người dập lửa và truy tìm thủ phạm, phải cho chúng biết chúng đã chọc đến ai!" 

"Vâng thưa ngài!"

Người lính sợ hãi, vội vã rời đi...

Hai ngày sau, tại quảng trường của thị trấn, tôi khoác áo choàng và ngồi trên chiếc ghế bọc da dành cho lãnh chúa, bên dưới là đám đông dân chúng. Gần như tất cả người dân trong thị trấn đều tụ tập tại đây để theo dõi sự kiện hôm nay.

Trên một đài hành hình vừa mới được dựng lên, Carolina đứng trước mười tù nhân đang bị trói chặt. Cô ấy đang đọc to bản cáo trạng trước những người dân.

"Những kẻ này chịu trách nhiệm cho việc phóng hỏa. Tội lỗi của chúng là phá hủy kho lương thực mà chúng ta đã vất vả lao động mới có được. Do đó gây nguy hiểm cho sự tồn vong của lãnh thổ Ashville. Nhân danh lãnh chúa của chúng ta, tôi tuyên án tử hình bọn chúng!"

"Tử hình! Tử hình!"

Lác đác có vài người hét lên, và dần dần tiếng hô vang lan rộng khắp cả đám đông. Đợi những tiếng hét đầy căm phẫn của người dân dịu xuống, Carolina dõng dạc nói tiếp.

"Tuy nhiên, điều này sẽ không dừng lại ở đây, bởi vì chúng không phải kẻ chủ mưu cuối cùng. Chúng ta đã lấy được lời khai của những tên tội phạm này, chúng làm việc cho gia tộc Anjou, và chính hầu tước Richard Anjou đã ra lệnh đốt nhà kho. Kẻ tham lam đó muốn chúng ta chết đói và sau đó sẽ tiến hành xâm chiếm lãnh thổ!"

Mọi người bắt đầu giận dữ, la ó và chửi bới.

"Chúng ta còn chờ gì nữa? Giết bọn khốn đó! Chúng đã muốn giết tất cả chúng ta!"

"Hầu tước là một kẻ xấu xa! Ông ta là người chịu trách nhiệm cho mọi việc!"

Carolina đưa tay ổn định đám đông, khiến mọi người im lặng.

"Đúng vậy, tôi hiểu sự tức giận mọi người, chúng đã âm mưu phá hoại và xâm lấn. Trên những cánh đồng của hầu tước Richard, những nông nô phải làm việc như trâu ngựa để thỏa mãn lòng tham không đáy của ông ta. Một khi lãnh thổ của chúng ta lọt vào tay con người độc ác đó, một số phận như nô lệ đang chờ đợi những người dân Ashville, không chỉ đời này mà còn đến đời con, đời cháu, đến muôn đời sau!"

"Chúng ta sẽ không tha thứ cho những kẻ đe dọa sự sống còn của chúng ta! Ashville sẽ tuyên chiến với gia tộc Anjou!"

Nắm chặt bàn tay và giơ lên cao, Carolina hét lớn: "Hãy trừng phạt hầu tước và những đồng phạm của hắn!"

Mọi người đều bị cuốn theo bài diễn thuyết của Carolina, họ hưởng ứng theo cô ấy một cách cuồng nhiệt nhất có thể.

"Trừng phạt hầu tước! Hắn là kẻ chủ mưu!"

"Đả đảo hầu tước!"

"Chúng ta sẽ chiến đấu vì lãnh thổ Ashville!"

 "Ashville! Ashville! Ashville!"

Tiếng reo hò ngày một lớn hơn, đám đông càng lúc càng phấn khích. Ngay cả tôi cũng cảm thấy rạo rực trong lòng. Quả nhiên khả năng dẫn dắt mọi người của Carolina thật tuyệt vời. Phải thừa nhận năng lực lãnh đạo của cô ấy vượt xa tôi rất nhiều. Không nghi ngờ rằng dòng máu của nhà công tước, dòng máu của những kẻ thống trị đang chảy trong huyết quản của cô ấy.

Đã đến lúc thi hành án tử, Carolina đưa tay ra hiệu, các đao phủ lập tức kéo bọn tù nhân đến trước bục hành hình. Những tên này ra sức giãy dụa nhưng vì bị trói chặt và bịt miệng nên đành bất lực.

"Đây là kết cục của những kẻ phá hoại. Xử tử tất cả!"

Sau hiệu lệnh đanh thép lạnh lùng của Carolina, một loạt tiếng vung kiếm cất lên, mười cái đầu lăn xuống. Đám đông đang reo hò đầy hả hê. 

Tôi lặng lẽ quan sát mọi thứ và mỉm cười. Đúng như kế hoạch! Carolina đã tổ chức nó rất tốt.

Những kẻ vừa bị xử tử là gián điệp của nhà Anjou mà cô ấy đã bắt được từ lâu và giam giữ trong ngục tối. Sau khi bí mật cho phóng hỏa dãy nhà kho cũ trống không, cô ấy đã chuẩn bị sẵn bản cáo trạng để đổ tội cho chúng, hòng có lí do chính đáng để phát động chiến tranh với nhà Anjou. Ngay cả một số người đang trà trộn trong dân chúng để hô hào kích động cũng là do cô ấy bố trí trước.

Đã đến vai diễn của tôi. Tôi đứng dậy khỏi ghế, chầm chậm bước tới trước, đối mặt với đám đông bên dưới.

"Hỡi những người dân của Ashville. Chiến tranh là không thể tránh khỏi, đừng lãng phí thời gian. Hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ chiến đấu. Vì tương lai của lãnh thổ Ashville, vì nền hòa bình của vương quốc, chúng ta phải chiến đấu!"

Rút thanh kiếm sáng lóa đeo bên hông ra, tôi vung nó lên cao, "Đúng vậy, hãy lập tức chuẩn bị quân đội, chúng ta sẽ hành quân về phía Bắc và trừng phạt hầu tước!"

Đám đông lại bùng lên một tràng âm thanh vang dội khác, khiến cả đài hành hình như rung chuyển.

"Trừng phạt hầu tước!"

"Lãnh chúa muôn năm, lãnh chúa Alviss muôn năm!"

"Ashville nhất định thắng lợi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.