"Nguy rồi!! Thưa lãnh chúa, kho lương thực của chúng ta đang cháy!"
Một lính canh mặt tái mét, hớt hải vừa chạy vào vừa báo cáo.
"Anh vừa nói gì cơ!? Hỏa hoạn ở nhà kho à?"
Tôi kinh hãi, đừng phắt dậy khỏi bàn làm việc, khiến giấy tờ rơi vương vãi trên sàn.
"Vâng, dường như có kẻ phóng hỏa, lửa lan rất nhanh, không kịp ngăn chặn!"
"Chết tiệt! Là ai phóng hỏa? Là kẻ nào làm!?" Tôi hét lên đầy giận dữ.
"Chúng tôi không rõ. Rất có thể là người của kẻ thù phá hoại!"
Không kìm được cơn giận, tôi đập mạnh tay xuống mặt bàn, khiến người lính giật bắn.
"Mau lên! Huy động tất cả mọi người dập lửa và truy tìm thủ phạm, phải cho chúng biết chúng đã chọc đến ai!"
"Vâng thưa ngài!"
Người lính sợ hãi, vội vã rời đi...
Hai ngày sau, tại quảng trường của thị trấn, tôi khoác áo choàng và ngồi trên chiếc ghế bọc da dành cho lãnh chúa, bên dưới là đám đông dân chúng. Gần như tất cả người dân trong thị trấn đều tụ tập tại đây để theo dõi sự kiện hôm nay.
Trên một đài hành hình vừa mới được dựng lên, Carolina đứng trước mười tù nhân đang bị trói chặt. Cô ấy đang đọc to bản cáo trạng trước những người dân.
"Những kẻ này chịu trách nhiệm cho việc phóng hỏa. Tội lỗi của chúng là phá hủy kho lương thực mà chúng ta đã vất vả lao động mới có được. Do đó gây nguy hiểm cho sự tồn vong của lãnh thổ Ashville. Nhân danh lãnh chúa của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-nang-phan-dien-trong-the-gioi-otome-game/3610574/chuong-43.html