Tôi đang tìm tòi nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của mình, một nhà kho được sửa sang để phục vụ cho công việc đó.
Carolina đang ngồi ở bàn làm việc kế bên, lướt cây bút trên những tờ giấy công thức. Thực sự đó là sự trợ giúp tuyệt vời cho tôi với trí thông minh của cô ấy trong lĩnh vực toán học ma pháp.
"Alviss, tuyệt thật, bằng cách áp dụng số âm và số vô tỷ mà anh đã nói, các thông số có thể được tính toán một cách chính xác hơn. Điều này có thể gây ra một cuộc cách mạng trong giới học thuật ma pháp đấy! Anh quả nhiên là một thiên tài trong lịch sử vương quốc!"
Không! Em mới là thiên tài, Carolina!
Chỉ bằng chút ít công cụ toán học mà tôi cung cấp thì cô ấy tự mình áp dụng và thực hiện tất cả những cải tiến này. Tôi tin chắc rằng nếu chỉ có mình tôi mày mò thì sẽ mất không dưới 10 năm để có được thành quả.
Mặt Carolina giãn ra mỗi khi tôi xoa đầu và khen ngợi cô ấy, đáng yêu quá! Có phải cô ấy nỗ lực như vậy để được tôi khen ngợi không? Nhưng tôi không muốn Carolina bắt ép bản thân, tôi không muốn đặt bất kỳ áp lực nào lên cô ấy.
Carolina sà vào lòng, ôm chặt lấy tôi khi nghe tôi nói như vậy.
"Anh thật tốt, Alviss."
"Carolina..."
"Từ nhỏ em được xem là có tài năng thiên khiếu, mọi người xung quanh đã luôn kỳ vọng em có thể làm tất cả mọi chuyện. Em đã rất sợ, sợ thất bại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-nang-phan-dien-trong-the-gioi-otome-game/3594980/chuong-12.html