Kiều Vi Vi lại một lần nữa đi xem mắt, thế nhưng tâm trạng lần này có chút khác biệt.
Lần này nơi hẹn gặp do Phó Ngạn Đình trực tiếp đề nghị, Kiều Vi Vi cũng không ý kiến gì, nhanh chóng đồng ý. Điểm hẹn không quá xa trung tâm thành phố, đi bằng taxi thì cô chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi.
Kiều Vi Vi xuống xe, nhìn vào quán cà phê trước mặt mình. Tuy nó trông khá nhỏ, nhưng điểm mạnh là không gian trông rất ấm áp dễ chịu, tông màu vàng nâu cùng với một chút màu xám, trông lại càng hoài niệm kì lạ.
Cô không nghĩ gì nhiều, lập tức đi vào.
Tiếng leng keng thanh thúy vang lên, Kiều Vi Vi đảo mắt nhìn quanh cửa tiệm, vô tình dừng lại trên bóng lưng của người kia.
Phó Ngạn Đình đã đến từ lâu, cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Rõ ràng là không trễ giờ, Kiều Vi Vi không ngờ anh lại đến sớm như thế.
Cô tiến đến bàn gần cửa sổ nơi Phó Ngạn Đình đang ngồi, nghiêng đầu mỉm cười.
"Anh Ngạn Đình!"
Phó Ngạn Đình dù nhìn gần hay xa vẫn đẹp trai như thế, vậy mà khuôn mặt lúc nào cũng không có biểu cảm gì cả. Nếu không phải nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của anh ở kiếp trước, Kiều Vi Vi còn tưởng rằng Phó Ngạn Đình chỉ là một người sống vô cảm, không đoái hoài đến bất cứ ai.
Mà lúc này, đôi mắt hơi ánh lên vẻ ngạc nhiên khó thấy.
Lần đầu tiên sau hơn 10 năm, Kiều Vi Vi gọi anh bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-anh-trai-cua-tra-nam/3079541/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.