Màn pháo hoa kết thúc, bầu trời cũng theo đó mà tối đen lại, dòng người ở quảng trường cũng đã tản đi rất nhiều.
Kiều Vi Vi nhìn Tiểu Bình lúc này đang dụi dụi mắt, trông thằng bé có vẻ buồn ngủ đến nơi rồi. Thế nhưng, mẹ của Tiểu Bình không quay lại, còn thằng bé thì phải làm sao đây?
Hình như Tiểu Bình đã nhìn ra sự bối rối trong mắt cô, thằng bé níu vai Kiều Vi Vi, cười nói.
"Chị Vi Vi và chú mau về đi ạ! Cháu sẽ ở đây đợi mẹ tới rước!"
Cô nàng nhân viên quầy thông tin nghe thấy thế, dù không muốn nhưng cô ấy vẫn phải nói.
"Cháu à, công viên sắp đóng cửa rồi! E là tụi cô không thể giữ cháu được nữa."
"Vậy thì cháu sẽ đợi ở ngoài cổng ạ! Sẽ không làm phiền mọi người đâu!"
Ai nhìn vào cũng biết, thằng bé đã bị mẹ nó bỏ rơi. Thế nhưng, vẫn không có người nào nói cho Tiểu Bình biết, chỉ nhìn thằng bé bằng ánh mắt đau xót.
Một đứa trẻ hiểu chuyện luôn là một đứa trẻ thiệt thòi.
Tiểu Bình nhận thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn vào mình một cách kì lạ, thằng bé cúi thấp đầu, giọng nói dần trở nên run rẩy.
"Cháu đã hứa với mẹ sẽ ngoan hơn mà. Nhất định mẹ sẽ đến rước Tiểu Bình!"
Kiều Vi Vi cúi người, ôm lấy Tiểu Bình an ủi.
"Nhưng hôm nay tối quá rồi! Hay là cháu về nhà cô nhé, rồi ngày mai cô dẫn cháu đi tìm mẹ!"
Tiểu Bình nghe cô nói, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-anh-trai-cua-tra-nam/3079532/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.