Cô bước đến gần Mãn Huyên, bỗng nhiên lúc này tay cô muốn làm gì đó. Cô đã giận lên lúc nào không hay, hai bên tai bắt đầu ù đi. Răng cô cắn môi rồi buông nhanh có chút run
"Tôi sẽ trả lại cho cô, những thứ mà cô đã làm với tôi"
Mãn Huyên thấy có gì đó không đúng, Ý Kỳ càng tiến thì Mãn Huyên càng lùi. Mắt Ý Kỳ mỗi lúc một cay, cô đã nghĩ gì đó mà khóe mắt đã rướm lệ. Nhanh bước đến xô Mãn Huyên té nhào, rồi lao đến đánh cô ta tới tấp, Mãn Huyên thì cũng nắm tóc cô rồi đánh trả. Mọi người kéo nhau đến lôi hai người họ ra, dù bị lôi ra rồi nhưng Mãn Huyên vẫn còn muốn xông lên. Khuôn mặt méo mó vì cô ta đang rất phẫn nộ, gào thét như điên cuồng.
"Con kia, tao sẽ giết mày, tao sẽ giết mày aaaa, bỏ ra..."
Dù có người đỡ Ý Kỳ từ phía sau nhưng đôi chân cô đang rất run, cả người cô run lên bần bật. Có cảm giác như muốn nôn, hai bên tai cứ ong ong, ngoài lời mắng nhiếc nặng nề của Mãn Huyên thì cô không thể nghe thấy bất kì ai nói. Nhớ lời bác sĩ dặn dò rằng khi mất bình tĩnh phải hít thở sâu. Nhìn lại thì thấy Mã Yết đang đỡ mình, cô liền nói với anh ta.
"Nhốt...nhốt cô ấy vào phòng trên gác mái"
"Tôi hiểu rồi"
Rồi Mã Yết ra lệnh cho mấy đàn em đang giữ Mãn Huyên đưa cô ta lên đó. Ý Kỳ nhìn theo, khi đang đưa cô ta lên đến lầu một thì Ý Kỳ nói vọng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-ac-quy/1797562/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.