Ban đầu anh không biết mẹ anh và Mãn Huyên ở cùng nhau, lúc sau họ chạy vào bỏ Ý Kỳ lại ngoài ban công. Anh bất ngờ vì mẹ anh lại đến bệnh viện. Mắt anh hướng ra ban công gọi cô.
"Kỳ...Ý Kỳ "
Thấy cô chẳng lên tiếng, anh biết cô ngoài đó, nhìn mặt của mẹ anh và Mãn Huyên rồi thì anh dằn mặt cây treo dịch truyền.
"Các người đã làm gì cô ấy vậy hả? Cút hết cho tôi, aa"
Vì anh quá kích động nên vết thương hở dần, rướm máu
Bà nhẹ nhàng xoa đầu Tư Lãng, dịu dàng dỗ con.
"Con ngoan đừng kich động, sẽ ảnh hưởng đến vết thương, con ranh đó đã hại con thì con đừng bận tâm đến nó"
Anh tức giận hất tay bà ra, tay với lấy bình bông cạnh giường ném ra đối cửa.
"Bà thì biết gì? Ra ngoài, hai người ra ngoài hết cho tôi, đê tiện"
Anh cố gắng ném chăn sang một bên, cầm theo cây treo dịch truyền ra ban công, thấy cô vẫn quỳ nhưng cúi mặt. Anh quỵ một chân xuống, nắm tay Ý Kỳ kéo nhẹ.
"Tiểu Kỳ, em đứng lên đi...họ bắt em làm vậy à? Ngẩng mặt lên anh xem"
Cô chỉ biết nuốt nước mắt, lặng cúi đầu lắc nhẹ. Tính kiên nhẫn của anh vốn không nhiều liền nâng cằm cô lên, anh sững sờ vì thấy máu cô rướm ra ngay giữa trán, anh nhìn xuống sàn thấy máu, nhìn lên lan can cũng có ít máu của cô. Anh cắn răng nghe ken két, mỗi lúc anh giận lên cô cũng sợ lắm. Tư Lãng dùng tay áo mình lau những vết máu trên trán cô. Ý Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-ac-quy/1797542/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.