Dạ Đình Sâm nghe thế cũng tỏ ra kinh ngạc, sau hắn gật đầu đồng ý:
- Ừ, để tôi mở ra cũng được.
Cái gì là để anh mở ra cũng được hả, đồ đần này!
Trong lòng Nhạc Yên Nhi thầm mắng nhưng thấy động tác của hắn vẫn không tránh được hồi hộp.
Trong lúc cô đang mong chờ, chiếc hộp cuối cùng được mở ra…
- …
Không phải nhẫn mà là…
Vòng cổ?!
Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở!
- Đây… đây là gì thế?
- Quà muộn của Dạ Vị Ương, nó bảo hôm nay không dẫn em đi trường đua được nên rất ngại, lúc chiều mới cho người đưa cái này đến, tôi quên không nói với em. Lúc nãy tôi sờ túi mới nhớ ra, giờ đưa cho em đấy.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc giải thích.
Nhạc Yên Nhi nhìn chiếc vòng kia mà dở khóc dở cười, sao vòng cổ không để trong hộp vòng mà lại để vào hộp nhẫn chứ?!
Còn nữa, hồi nãy sao cô có thể nghĩ Dạ Đình Sâm có chỉ số EQ cao được?
Cô thu hồi hết những lời này, về sau có đánh chết cô cũng không thèm nói nữa!
Nhạc Yên Nhi nghiến chặt răng, có thế cô mới kìm được để không xông lên cắn chết Dạ Đình Sâm!
- Em không cần, anh tự cầm đi!
Cô không kìm được lườm hắn một cái, dường như cô còn nghe được tiếng cười rúc rích của người xung quanh, dù họ không hiểu tiếng Trung nhưng khi thấy trong hộp là vòng cổ chứ không phải nhẫn thì cũng đã rõ mọi chuyện rồi.
Nhạc Yên Nhi không cầm chiếc hộp, cô xoay người, cúi gằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741984/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.