Anjoye không nói năng gì, mắt hé ra một khe hẹp, cố chấp nhìn vào một chiếc thùng đặt ở góc tối nhất trong phòng.
Tuy rằng đi không vững nhưng mục tiêu lại rất kiên định, anh ta muốn đến chỗ cái thùng kia.
Nhạc Yên Nhi nhìn ra ý định ấy, không còn cách nào khác, chỉ đành dìu anh ta qua đó.
Sau khi tới được góc tường, khóe miệng Anjoye nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ giống như một đứa trẻ lấy được món đồ chơi mà nó yêu thích nhất vậy. Nụ cười đó rạng rỡ không một tì vết, Nhạc Yên Nhi thấy thế thì trái tim đột nhiên thắt lại.
Anjoye dường như không biết đau, cả người đầy vết thương mà vẫn không hề bận tâm, cứ lắc la lắc lư bước vào trong thùng, cả cơ thể cuộn chặt lại.
Anh ta muốn ngủ bên trong chiếc thùng đó!
Lúc này Nhạc Yên Nhi mới hiểu tại sao phòng ngủ của anh ta không có giường, đó là vì anh ta vốn không cần giường, mỗi tối anh ta đều co ro trong chiếc thùng nhỏ này, cuộn tròn người lại, ngủ một cách bất an như thế.
Khóe miệng anh ta hơi mấp máy, dường như đang nói gì đó, Nhạc Yên Nhi kề sát lại mới nghe rõ được.
- Mẹ ơi… con ngoan rồi… con xin lỗi…
Tại sao tới lúc này rồi mà anh ta còn luôn miệng xin lỗi mẹ giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi vậy?
Nhạc Yên Nhi nhớ tới những kiến thức tâm lý mà cô biết, theo tâm lý học, nếu trong thời thơ ấu, một người phải chịu cú sốc lớn thì đến lúc trưởng thành, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741960/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.