Hôm sau.
Như thường lệ, Bạch Nhược Mai dậy sớm nấu bữa sáng, sau đó lấy báo giải trí của ngày hôm nay ra khỏi hộp thư.
Cô ta đắc ý nghĩ việc mình tới thăm đoàn phim ngày hôm qua nếu không được lên trang nhất cũng sẽ phải là trang hai.
Nhưng vừa mở báo ra, nụ cười của cô ta đã cứng lại.
Khi Lâm Đông Lục bước xuống cầu thang, anh ta nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Bạch Nhược Mai ngồi trước bàn ăn, không hề nhìn bữa sáng phong phú trên bàn mà nghiêm túc xem tờ báo trong tay, tóc dài xõa xuống che khuất khuôn mặt khiến anh không thấy rõ biểu cảm.
Lâm Đông Lục cố gắng ra vẻ dịu dàng quan tâm như mọi ngày:
- Nhược Mai, em vất vả rồi, lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng nữa.
Nghe thấy giọng Lâm Đông Lục, Bạch Nhược Mai ngẩng đầu lên.
Trên mặt cô ta không còn vẻ dịu dàng nhu nhược thường ngày, ngược lại có vài phần lạnh lẽo.
- Đông Lục.
Bạch Nhược Mai lên tiếng, giọng rất nhẹ:
- Hôm qua anh đã đi đâu? Bất ngờ nghe được câu hỏi như vậy, Lâm Đông Lục chột dạ nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng bình tĩnh, anh ta cười xòa, ngồi xuống phía đối diện.
- Hôm qua anh tới công ty, chẳng phải em cũng biết sao? Bạch Nhược Mai nhếch môi cười nhưng ánh mắt lại mang nhiều ẩn ý.
- Hôm qua em đã muốn hỏi anh rồi, vì sao anh tới công ty mà lại về muộn hơn cả em? Lâm Đông Lục bị hỏi trúng tim đen nên hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-tong-tai-ly-hon-di/741763/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.