Mặc Đình không nói thêm nữa mà đứng thẳng người, ôm Đường Ninh vào lòng: “Sau này em muôn làm gì thì cứ làm đi. Anh không muôn trói buộc em như bây giờ.”
“Đây không phải là trói buộc…”
Khi hai người đang ôm nhau, Đường Nghệ Thân bước phòng bệnh, nhìn thây hai người đang tựa vào nhau, không khỏi nói: “Bây giờ cử động ít thôi, dù sao cũng động dao kéo, nên nghỉ ngơi nhiêu chút.” . Ủng hộ chính chủ vào nga? ﹟ TR??TRUYe ?﹒vn ﹟
“Con thế nào ạ?”
“Em còn chưa tin chị sao? Không có vấn đề gì lớn.” Đường Nghệ Thân trả lời: “Điều quan trọng nhất đôi với em bây giờ là chăm sóc bản thân, con cái CÓ r nhiêu người chăm sóc như vậy rồi.
“Chị ơi, lần này em cảm ơn chị nhiều.” ‘Đường Ninh chân thành nói với Đường Nghệ Thần: “Nếu là người khác em cũng không yên tâm.”
“Được rồi, đều là người một nhà, sao phải nói những lời khách sáo nhử vậy… Chị đến để báo cho em biết, đứa nhỏ không sao, em chịu khó nghỉ người đi, hai người tiếp tục đi..
Nói xong, Đường Nghệ Thân bước ra khỏi phòng bệnh, đang định sau việc của Đường Ninh sẽ nghỉ ngơi nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh liên bị Lục Quang Lệ kéo đi.
- Anh đang làm gì vậy?” Đường Nghệ Thần hoảng hót hét lên.
Thực sự cô bị nụ hôn ngày hôm đó dọa cho hú hôn.
“Xem ra, em vẫn chưa tự nhận thức được bản thân mình là vật sở hữu của tôi rồi.” Lục Quang Lệ buông Đường Nghệ Thân Ta, khoanh tay trước ngực, như thê đang rình con môi, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/887329/chuong-1422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.