Sau khi Lâm Thiền nghe thấy câu này, mặc dù nghỉ ngờ nhưng cô ấy không phản đôi, vì cô ây trước giờ không phải là một người lượng thiện, điềm này là cô ây học được từ Đường Ninh.
Người không phạm tôi, tôi không phạm người!
Nếu người phạm tôi, nhỏ cỏ tận góc!
Cha Hàn chưa từng nghĩ rằng Hàn.
Dục và Lâm Thiền sẽ quay trở lại lần nữa, vì vậy khi đón tiếp Hàn Dục, trong đôi mắt ông ta mang một cảm giác răng tại sao cậu lại đên nữa.
Hàn Dục mỉm cười, cũng không trực tiệp bày tỏ ý định của mình, chỉ là chỉ vào Lâm Thiên và nói với cha Hàn: “Chồng nhà người ta không tìm thầy, mà cuỗi cùng lại xuât hiện ở nhà họ Hàn mây người, cảnh sát chúng tôi không đền đây thì còn đi đâu được chứ? Mong ông Hàn đừng trách nữal”
“Vậy chẳng. phải nói rằng nhà họ Hàn chúng tôi cứu cậu ấy lại là lỗi của chúng tôi sao?” Cha Hàn có chút tức giận hỏi Hàn Dục.
“Ong Hàn, cuỗi cùng thì người vẫn ở nhà họ Hản, vì có thê nhanh chóng tìm được Lý Cần, chúng tôi. chẳng còn cách nào khác là tìm đến đây để mời cô Hàn ra nói rõ một số Tiên mong ông phối hợp.” Hàn Dục lúc này mới nói với cha Hàn mục đích của mình.
“Ông cũng biết rằng Lâm Thiền là người trong giới giải trí, chuyện này mà làm to ra thì ai cũng rất khó coi, ông nói có phải không?”
Cha Hàn khit mũi, nói thẳng với Lâm Thiên: “Ở nhà họ Hàn không có người mà cô cân, cho dù cô có làm thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/887277/chuong-1370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.