Đạo diễn trước giò vẫn luôn thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, vừa có thiên phú vừa biết nỗ lực, thấy La Sinh nói vậy liền đùa: “Tôi nợ tiền, cậu có cho mượn không?”
“Bao nhiêu vậy?”
*400 vạn.” (Khoảng 3,5 tỷ) Đạo diễn đang dọa La Sinh, dù gì một đứa trẻ, lại còn là diễn viên tuyến 18 có thể lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy chứ. Nhưng La Sinh không nói gì thêm chỉ gọi điện thẳng cho chị Long hỏi mượn 100 vạn.
Đạo diễn thấy La Sinh tưởng thật liền vội xua tay: “Tôi đùa cậu thôi. Thân phận đạo diễn của tôi vẫn ở đây, cậu đừng để tôi nghĩ rằng mình đang nhận hối lộ chứ.”
La Sinh thu hồi lại tiền, ngượng ngùng cười: “Quản lý của cháu nói chú trượng nghĩa, nếu chú thật sự gặp khó khăn, cháu sẵn sàng giúp đỡ.”
*Ò?” Đạo diễn nheo mắt, dẫn La Sinh cùng nhau ngồi ở bậc thềm, hai người cứ vậy mà nói chuyện: “Tôi biết ngày trước cậu làm nhóm nhạc, sau này ký hợp đồng với phòng làm việc mới nên mới có lối thoát, cậu nhóc, hay là sau này cậu cùng tôi lăn lộn?”
La Sinh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không, cháu có thể làm bạn với đạo diễn nhưng cháu sẽ không rời khỏi công ty quản lý của cháu.”
*Nói cho tôi biết là công ty nào vậy?”
“Truyền thông Cự Tinh.”
“Chưa từng nghe qua.” Đạo diễn gãi đầu nói: “Là công ty mới à? Chẳng có tiền đồ gì đầu, ít nhất cậu cần phải phấn đấu 3 năm nữa mới có thành tựu.”
“Không đâu, cháu tin rằng, chưa đến một năm cháu sẽ rất nổi tiếng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/887001/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.