“An Tử Hạo, em nói anh biết, bất luận anh và Vân Hinh tình sâu nghĩa nặng, duyên nợ có lớn đến thế nào, bao nhiêu năm qua anh đã sớm trả hết rồi, anh thật lòng thật dạ đối với người ta, người ta cũng phải cảm kích anh. Còn bây giờ, tôi xin mời hai con người ham ăn lười làm này biến khỏi ngôi nhà này, tát cả đồ đạc trong nhà đều không liên quan gì đến hai người cả.” Thẩm Tinh Yên chỉ ra cửa nói với hai người.
Mẹ Vân tức đến run người nhưng cũng chẳng thể làm gì được Thẩm Tinh Yên.
Bà ta vốn định giả bộ choáng váng, nhưng Thẩm Tinh Yên đã nhanh hơn bà ta một bước, cô nói với An Tử Hạo: “Tử Hạo, gọi điện cho anh trai em, em đau đầu, cũng không biết có phải là do lần trước bị thương vẫn chưa khỏi hay không. Nói với anh em, có người chọc giận em, bảo anh ấy tới giải quyết.”
Mặc dù cha Vân và mẹ Vân không biết Mặc Đình, nhưng họ đã nghe tên anh từ lâu.
Thẩm Tinh Yên làm vậy khiến cả hai đột nhiên hết tức giận, mặt mày xanh mét, không biết nên làm gì tiếp theo.
“Tử Hạo, đầu em rất đau, đưa em đi bệnh viện…”
Nhìn sắc mặt của Thẩm Tinh Yên tái nhợt, An Tử Hạ nghĩ cô thật sự không thoải mái, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, định gọi cho bệnh viện. Cũng chính vì hành động của An Tử Hạo lúc này khiến cha Vân và mẹ Vân sợ hãi, hai người không dám nhắc đến chuyện căn nhà nữa mà vội vàng quay người rời đi.
Ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886853/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.