Tống Hân chống cằm, ngắn người quay lưng về phía mặt trời: “Tôi muốn suy nghĩ…”
“Đường Ninh không phải chỉ với một con chó là có thể đối phó.”
“Đứa nhỏ!” Tống Hân đột nhiên nghĩ: “Nhìn Đường Ninh coi trọng đứa nhỏ này như vậy, nếu nó đột nhiên biến mắt… cô nghĩ cô ta sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Nhưng mà, đứa nhỏ đã gần tám tháng.”
“Lúc mẹ tôi đưa tình nhân của cha đi phá thai, cũng không có chuyện gì xảy ra nha? Đây chỉ là đả kích tinh thần.”
Tống Hân đáp, bởi vì trong lòng cô ta, chừng nào đứa nhỏ còn chưa ra đời, đó không phải là một sinh mệnh.
“Nhưng… chúng ta hoàn toàn không có cơ hội ra tay.”
Người trợ lý lúng túng nói.
“Tại sao không có? Đường Ninh và mẹ chồng cô ta không hợp nhau. Đây không phải là thời điểm tốt để mượn dao giết người bằng sao?”
Tống Hân ám chỉ Hoa Văn Phụng.
“Nhưng trước đây, Hoa Văn Phụng bị Đường Ninh chỉnh chưa đủ thảm sao?”
“Chính là bởi vì thảm, cho nên… Mẹ chồng cô ta trong lòng có rất nhiều oán hận, mới có thể lợi dụng.” Tống Hân lười biếng nói: “Kỳ thực là loại chuyện này cũng rất đơn giản. Chỉ cần cô đi là có thể. “
*Ý cô là gì?” Trợ lý có chút không rõ.
“Hiện tại cô cũng là người của Hải Thụy, tự nhiên cũng biết về Hải Thụy, cô chỉ cần tùy ý bịa chuyện, để Hoa Văn Phụng nghe thấy, vậy là tốt rồi.”
“Nhưng bịa chuyện gì vậy?”
“Ví dụ, đợi khi đứa trẻ được sinh ra, để Hoa Văn Phụng đến làm người hầu chăm sóc đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886724/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.