Khi Phương Duyệt nghe những lời của Phương Dục, cô bé ngay lập tức bật khóc: “Mẹ vì muốn cứu con mới trở nên như thế này, bởi vì mẹ muốn cứu con.”
Hoắc Thanh Thanh có lẽ bị tiếng khóc đánh thức, mở mắt ra nhìn trần nhà tuyết trắng, hồi lâu sau, cô ấy mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.
“Tiểu Duyệt…”
“Mẹ, con đây ạ.” Phương Duyệt chạy đến ngay lập tức.
Khi Hoắc Thanh Thanh thấy Phương Duyệt không sao, cô ấy mới buông lòng.
Đường Ninh lập tức đi tới chỗ Hoắc Thanh Thanh, nhìn cô ấy, nói thẳng với cô ấy: “Có lẽ… Hiện tại sẽ không đi catwalk được, trên chân sẽ có vài vêt sẹo.”
“Vậy…” Hoắc Thanh Thanh không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng Đường Ninh có thể nghe thấy giọng nói đau lòng của cô ấy, mặc dù cái bảo không muốn đi, không làm người mẫu nữa, nhưng khi cô ấy thực sự không cần đi, cô ấy cảm thấy mất mát và không cam lòng, gần như khiến cô ấy choáng ngợp.
“Thanh Thanh.” Phương Dục cũng bước tới, nắm tay cô ấy: “Anh sẽ không bỏ cuộc.”
“Quên đi, Tiểu Duyệt không sao, em không sao, Đường Ninh, cậu mau về đi, lỡ bị bệnh truyền nhiễm thì sao?
Đừng đùa nữa.” Hoắc Thanh Thanh có gắng xua đuổi đám người trong phòng bệnh: “Đi đi, đừng làm cho tớ cảm thấy khó chịu hơn.”
Đường Ninh gật đầu, biết cô ấy muốn cho mình không gian riêng nên không kiên trì nữa, nhưng trên đường trở Hoắc Thanh Thanh có lẽ bị tiếng khóc đánh thức, mở mắt ra nhìn trần nhà tuyết trắng, hồi lâu sau, cô ấy mới nhớ tới chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886723/chuong-815.html