Dương Uyển Linh ngây người, có xúc động muốn xông tới hôn Hứa Vân Thùy mấy cái.
Lâm Hồng Nguyệt không giận dữ, không phản đối như trong dự đoán của cô, bà chỉ thở dài tiếc nuối nói: “Nhưng mà Uyển Linh đã kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Hứa Vân Thùy trợn mắt, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ khó tin, theo bản năng liếc sang Diệp Gia Quân.
Dương Uyển Linh càng giật mình hơn cô ta, chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc cái cảm giác tự vác đá đập vào chân như lúc này, đang định giải thích, cổ tay bất ngờ bị người nắm lấy, lực rất lớn, kéo cả người cô đứng dậy theo.
“Cô đã kết hôn rồi mà ngày còn dám gạt tôi?” Sắc mặt Diệp Gia Quân âm u, rít từng chữ qua kẽ răng.
“Hả?” Dương Uyển Linh sững ra, hoàn toàn không hiểu hướng đi của vở kịch này. Ngày đó cô lừa anh cái gì?
Lâm Hồng Nguyệt xông tới, tách hai người ra, đập Diệp Gia Quân một phát: “Thằng nhóc thối, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì hết. Xem đi, con bé bị dọa sợ rồi này.”
Trong lòng Dương Uyển Linh ấm áp, cô lắc đầu đáp: “Không sao ạ!”
“Mẹ đừng để cô ta lừa.” Diệp Gia Quân hừ lạnh, giọng điệu tràn ngập bất mãn cùng chán ghét, “Lần đó ở bệnh viện, cô ta đùa với Gia Minh nên bị hiểu lầm thành bọn buôn người, bị bắt vào đồn cảnh sát. Vì để bồi thường, con đã để cô ta vào Diệp Khang làm việc, còn giúp cô ta thoát khỏi người chồng chưa cưới.”
Dương Uyển Linh nghe anh lưu loát bịa chuyện mà há hốc mồm miệng.
“Ôi chao! Có chuyện này nữa hả?” Lâm Hồng Nguyệt kinh ngạc che miệng.
Diệp Gia Quân gật đầu, lửa giận phun trào, buồn bực nói tiếp: “Dám lừa con, bảo rằng bị chồng chưa cưới ngược đãi, bị hắn bám riết không buông, hết đường lui, hi vọng con giúp cô ta thoát khỏi hắn. Kết quả cô ta đã kết hôn.”
Anh nheo mắt nhìn Dương Uyển Linh đầy nguy hiểm tựa như báo săn có thể cắt đứt cổ họng con mồi bất cứ lúc nào, “Dương Uyển Linh rốt cuộc cô tiếp cận tôi là có mục đích gì?”
Dáng vẻ hung dữ của Diệp Gia Quân không làm Dương Uyển Linh sợ, bởi biết anh là đang gợi ý cho mình. Cô gấp gấp nói: “Tôi không có lừa anh. Tôi với hắn ta yêu nhau từ thời đi học, hắn từng hứa sau khi tốt nghiệp sẽ cưới tôi, cho nên chúng tôi thường hay xưng hô với nhau bằng vợ chồng. Không ngờ sau khi tốt nghiệp, hắn lại thay lòng đổi dạ, phản bội tôi. Tôi muốn chấm dứt nhưng hắn không chịu, mãi quấn lấy tôi. Cho nên khi cô hỏi tôi kết hôn chưa, theo thói quen liền đáp có, trả lời xong mới biết mình nói sai, lại nghĩ không quan trọng nên không sửa lại. Không nghĩ…”
Nói đến đây, cô ngừng lại cười buồn bã. Ngoài mặt diễn thế, trong lòng thì lo lắng, xoắn xuýt vô cùng, không biết kể thế liệu có ổn không.
Hai mắt Lâm Hồng Nguyệt sáng lên, hỏi vào trọng điểm: “Vậy là con với bạn trai trước, một là chưa tổ chức đám cưới, hai là chưa đăng kí kết hôn, chỉ là hứa suông thôi phải không?”
Dương Uyển Linh hồi hộp dạ một tiếng.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Lâm Hồng Nguyệt vỗ tay cái bốp, mừng rỡ nắm tay cô, tự ý quyết định thay, “Thế để con trai bác cưới con về nhà.”
“Dạ sao ạ?” Dương Uyển Linh ngây người, trăm triệu lần không ngờ đến mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng thuận lợi như vậy.
“Con không đồng ý. Còn chưa rõ cô ta là loại người nào mà mẹ đã tùy tiện quyết định rồi.” Diệp Gia Quân đen mặt, lớn tiếng phản đối, “Hôn nhân không phải trò đùa.”
“Trời đất ơi! Thằng nhóc thối, hại đời con gái nhà người ta xong thì phủi mông bỏ chạy. Con học đâu ra cái thoái đó vậy?” Lâm Hồng Nguyệt nhào vào lòng Diệp Gia Kha, nức nở than, “Nhà họ Diệp chúng ta sao lại sinh ra cái kẻ phụ bạc, không biết chịu trách nhiệm thế này, hu hu hu.”
Tới nước này, Diệp Gia Kha cũng không thể bênh vực con trai nổi nữa, vừa nâng tay xoa lưng vợ an ủi, vừa nhíu mày không vui nhìn Diệp Gia Quân: “Mẹ con làm vậy không sai. Con phải chịu trách nhiệm với Uyển Linh, lấy con bé.”
“Bố...” Diệp Gia Quân không bằng lòng cất cao giọng.
Diệp Gia Kha lập tức ngắt lời anh, nói như đinh đóng cột: “Không nói nhiều. Cứ quyết định vậy đi.”
Lâm Hồng Nguyệt giây trước còn khóc lóc giây sau đã tươi cười như hoa, thoát ra khỏi lòng Diệp Gia Kha, lần nữa đi đến đứng cạnh Dương Uyển Linh: “Con đừng sợ. Cô chú làm chủ cho con. Đúng rồi, bố mẹ con có thời gian không? Cô chú muốn gặp bố mẹ con, bàn chuyện hôn lễ của hai đứa.”
Dương Uyển Linh không chút giấu giết nói: “Mẹ con bỏ đi khi con còn nhỏ. Bố với mẹ kế đều không quan tâm đến con.”
“Ôi!” Lâm Hồng Nguyệt đau lòng không thôi, kéo cô vào lòng an ủi, “Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ là mẹ con. Mau gọi mẹ đi nào.”
Kể từ khi bà ngoại mất, Dương Uyển Linh đã rất lâu rồi mới được người cùng giới lớn tuổi hơn ôm vào lòng. Hơi ấm vừa quen thuộc lại có phần xa lạ này làm cô hoảng hốt nhưng cũng rất lưu luyến. Mắt cô bỗng nhiên cay xè, run giọng gọi: “Mẹ.”
“Con dâu ngoan của mẹ, sau này mẹ sẽ đối xử với con như con gái ruột của mẹ vậy.” Lâm Hồng Nguyệt cười vui vẻ, dịu dàng xoa đầu cô, hớn hở đề nghị, “Để tránh đêm dài lắm mộng, hôm nay hai đứa đăng kí kết hôn luôn đi.”
“Như vậy cũng quá gấp rồi.” Diệp Gia Quân cau mày, trên mặt hoàn toàn không có nét cười nào.
“Lâu cho con đổi ý à?” Lâm Hồng Nguyệt lườm con trai, “Mẹ lái ôtô chạy trong bụng con đấy.”
“Con cảm thấy Gia Quân nói rất đúng. Hôn sự là chuyện cả một đời, không nên làm theo cảm tính.” Diệp Gia Tuấn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Con thấy trước hết chúng ta nên điều tra lai lịch của Dương tiểu thư trước, cảm thấy ổn thỏa rồi, sau đó mới tính đến chuyện kết hôn cũng không muộn.”
“Hai anh em con đây là hùa nhau ức hiếp bà già này đúng không?” Lâm Hồng Nguyệt gào lên, nước mắt lưng tròng, bà không trách cứ được Diệp Gia Tuấn chỉ có thể quay sang Diệp Gia Quân oán trách, “Con từng này tuổi rồi, mẹ muốn có con dâu thì có gì sai? Uyển Linh có chỗ nào không tốt chứ? Xinh đẹp, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lễ phép, tính cách lại dịu dàng, biết quan tâm người khác,… tốt biết bao. Con còn đòi gì nữa? Cứ nói mẹ bộp chộp, gấp gấp, mẹ đã quan sát con bé kĩ rồi đấy chứ.”
“Mẹ con…” Diệp Gia Quân tỏ ra luống cuống như thể muốn giải thích nhưng lại sợ bà càng giận thêm, chần chừ lúc lâu cũng không dám nói.
Lâm Hồng Nguyệt ngã vật ra người Diệp Gia Quân, vừa đánh vừa than khóc, “Ông trời ơi! Ông ngó xuống đây mà xem con con này. Nó không hiểu cho nỗi khổ tâm của người làm mẹ này đã đành, còn trách móc con can thiệp vào cuộc sống nó. Sao con khổ thế này ông ơi?”
“Con đồng ý lấy cô ta. Mẹ đừng khóc nữa.” Diệp Gia Quân thở dài, lộ ra vẻ mặt không tình nguyện.
“Hôm nay đi làm giấy kết hôn?” Lâm Hồng Nguyệt được nước lấn tới.
“Đi.” Diệp Gia Quân gằn giọng.
Lâm Hồng Nguyệt nghe được lời cam kết của con trai, nháy mắt ngừng khóc, chui ra khỏi lòng anh.
“Sau này, ở trong cái nhà này đã có mẹ chống lưng cho con, sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu.” Bà kéo Dương Uyển Linh về phía Diệp Gia Quân, cong mắt cười. Càng nhìn hai người bà càng thấy đẹp đôi, trong lòng thỏa mãn vô cùng.
Lâm Hồng Nguyệt vì cô mà làm tới mức này, Dương Uyển Linh cảm động vô cùng, đồng thời cảm thấy hổ thẹn lắm vì đã lừa bà. Cô nghẹn ngào: “Con cảm ơn cô.”
“Sao lại gọi cô nữa rồi? Còn gọi nữa là mẹ giận đấy.” Lâm Hồng Nguyệt vươn tay lau nước mắt cho cô.
Lâm Hồng Nguyệt vỗ về lưng Dương Uyển Linh, hạ thấp giọng dỗ dành: “Đứa trẻ ngoan, con đừng khóc nữa. Mẹ biết trong lòng con thấy uất ức, Mẹ đảm bảo về sau Gia Quân sẽ không ăn hiếp con nữa đâu.”
Bà liếc Diệp Gia Quân, “Phải không con trai?”
Diệp Gia Quân bất đắc dĩ đáp: “Phải.”
Lâm Hồng Nguyệt hào hứng giục: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, giờ con đưa Uyển Linh đến cục dân chính đi.”
“Vâng.” Diệp Gia Quân đáp ứng.
Mắt thấy Diệp Gia Quân đã thỏa hiệp, Diệp Gia Tuấn sốt ruột và có phần tức giận, đành dùng kế hoãn binh: “Con cảm thấy như thế là quá vội vàng. Chúng ta vẫn nên chọn ngày lành tháng tốt thì hơn.”
Mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt sang anh ta.
Đối với Diệp Gia Tuấn, Dương Uyển Linh không biết nên ghét hay khâm phục sự cố chấp và tình yêu anh ta dành cho Hạ Nhã Thi đây.
“Con vừa xem ngày xong, trùng hợp thật hôm nay là ngày cực kì tốt luôn, thích hợp cho cưới sinh nè.” Hứa Vân Thùy đưa điện thoại qua cho Lâm Hồng Nguyệt xem.
“Nhìn xem, nhìn xem, đến ông trời cũng muốn se duyên cho hai đứa.” Lâm Hồng Nguyệt cười tươi rói giơ di động ra cho Dương Uyển Linh cùng Diệp Gia Quân xem.
Hứa Vân Thùy vờ như không thấy vẻ giận dữ của Diệp Gia Tuấn, chớp chớp mắt, cười ngây thơ: “Gia Tuấn, giờ thì anh đừng lo lắng nữa nhé.”
Bàn tay Diệp Gia Tuấn bấu chặt vào tay vịn xe lăn không lên tiếng.
Lâm Hồng Nguyệt trả điện thoại cho Hứa Vân Thùy, đẩy Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân ra cửa: “Hai đứa nhanh đi đi, đi sớm về sớm, bố mẹ muốn thấy giấy kết hôn của hai đứa.”
Dương Uyển Linh cứ vậy mơ mơ hồ hồ đi theo Diệp Gia Quân đến cục dân chính lần thứ hai.
Khi xe hai bọn họ rẽ vào cục dân chính, từ xa cô đã trông thấy một người đàn ông cao gầy cầm cặp táp đứng ngay cổng. Người đàn ông đó không phải ai xa lạ mà chính là Bạch Hải, trợ lý của Diệp Gia Quân.
“Sao trợ lý Bạch lại ở đây? Anh ấy đi đăng kí kết hôn à?” Dương Uyển Linh kinh ngạc hết sức, ngó nghiêng xung quanh, “Nhưng sao em không thấy cô dâu đâu nhỉ?”
“Không phải.” Diệp Gia Quân đánh vô lăng tấp xe vào lề.
Dương Uyển Linh đang tính mở miệng hỏi lý do Diệp Gia Quân không lái xe thẳng vào bên trong thì chợt thấy Bạch Hải đi đến, vòng qua đầu xe, giơ tay gõ lên cửa kính.
Diệp Gia Quân hạ cửa kính xe xuống.
Bạch Hải khom người để mặt ngang tầm với cửa kính xe, nhe răng cười chào hỏi: “Diệp Tổng, Diệp phu nhân.”
Dương Uyển Linh cười, chào lại với anh ta.
“Làm xong chưa?” Diệp Gia Quân chợt cất giọng hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]