Lâm Hồng Nguyệt tức đến khó thở, đập một cái lên lưng Diệp Gia Quân, cao giọng trách cứ: “Cái thằng khốn kiếp, sao con dám làm ra... loại chuyện táng tận lương tâm này hả?”
Bốp! Tiếng đánh rất vang khiến Dương Uyển Linh ngồi bên cạnh cũng giật nảy, tim nhảy lên tới tận cổ.
Chân mày Diệp Gia Quân nhíu thật chặt, đưa tay vuốt mấy lọn tóc lòa xòa rơi trên trán lên, khó hiểu hỏi lại: “Con làm chuyện gì táng tận lương tâm?”
Lâm Hồng Nguyệt nào ngờ kế hoạch bản thân dày công sắp xếp lại xảy ra sai sót như thế, run run chỉ sang Dương Uyển Linh: “Còn giả ngốc trước mặt mẹ, nhìn xem ai ở trên giường con đi.”
Diệp Gia Quân nghe lời nhìn sang bên cạnh, mặt nhoáng cái đen thui, hung dữ quát ầm lên: “Chết tiệt thật. Sao cô dám ngồi trên giường tôi?”
Dẫu biết Diệp Gia Quân đang diễn kịch nhưng Dương Uyển Linh vẫn nhịn không được căng thẳng, lúng túng nói: “Tôi xin lỗi.”
Anh tỏ ra không chấp nhận lời xin lỗi của Dương Uyển Linh, giận dữ hét lớn, trong chăn lại lén lút dịch chân qua đè lên chân cô ngăn cản cô rời đi: “Cút khỏi giường tôi ngay.”
Tiếng hét không nhỏ làm hai ông bà đứng cạnh cũng giật mình theo.
Dương Uyển Linh vô thức dòm xuống chân mình, sau đó ngước mắt nhìn lên Diệp Gia Quân, hi vọng từ trong mắt anh tìm ra được chút manh mối, đáng tiếc chứa đựng trong đấy chỉ toàn là lạnh lùng và lửa giận phừng phừng. Cô bắt đầu bối rối, người này diễn cũng quá đỉnh rồi, cô phải diễn tiếp sao đây?
Không đợi Dương Uyển Linh xoắn xuýt lâu, Diệp Gia Quân đã bế cả người lẫn chăn lên. Cô theo thói quen muốn ôm cổ anh, giữa chừng sực nhớ ra đang đóng kịch, hai tay liền chuyển sang khua loạn xạ, hoảng sợ gào lên: “Anh làm gì đấy? Mau thả tôi xuống.”
Diệp Gia Quân chẳng nói chẳng rằng khom người ném cô xuống đất.
Dương Uyển Linh thất thanh kêu một tiếng, thuận thế ngã nằm ra đất. Nhìn từ bên ngoài trông có vẻ ngã khá đau nhưng trên thực tế độ cao rất thấp cộng thêm cách ném và có chăn dày bao bọc nên cô hoàn toàn không thấy đau chút nào.
Diệp Gia Quân nở nụ cười tán thưởng dành cho cô. Có điều, anh đứng xoay lưng về phía ông bà, cho nên hai người vẫn bị hành động bất ngờ và có phần thô bạo của anh trước đó làm ngẩn ra.
Cuối cùng vẫn là Lâm Hồng Nguyệt lấy lại tinh thần trước, nhào qua đập hai cái lên vai anh, mắng xối xả: “Sao con có thể đối xử bạo lực như thế với phụ nữ hả? Rõ ràng con làm chuyện có lỗi với Uyển Linh, giờ còn trút giận lên con bé. Thật là, sao mẹ lại sinh ra cái thứ khốn nạn như con chứ.”
Lực đánh không nhẹ nhưng Diệp Gia Quân ngay đến một cái nhíu mày cũng không có, buồn bực đáp trả: “Mẹ đừng có quậy nữa được không? Tại sao cô ta lại ở phòng con? Rốt cuộc ai mới là người bị hại đây?”
Lâm Hồng Nguyệt nào nghe lọt tai, bà nhún vai nói với vẻ đương nhiên: “Tất nhiên con bé mới là người bị hại rồi. Con thì thiệt chỗ nào mà đòi làm người bị hại?”
Dương Uyển Linh quấn chăn đứng dậy, nhìn hai mẹ con cãi nhau mà dở khóc dở cười, đồng thời cũng rất cảm động trước sự bênh vực của Lâm Hồng Nguyệt dành cho cô.
Còn về phần Diệp Gia Quân, trong lòng cảm thấy buồn cười, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra không vui: “Con nói không lại mẹ.”
Diệp Gia Kha chen vào giữa Lâm Hồng Nguyệt và Diệp Gia Quân: “Thôi nào, thôi nào. Hai mẹ con đừng cãi nhau nữa.”
Nói đoạn, ông quay sang nắm tay Lâm Hồng Nguyệt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Để hai đứa mặc đồ vào đã, chúng ta xuống phòng khách ngồi đợi đi, rồi cùng nhau tìm cách giải quyết.”
Đợi ông bà rời khỏi phòng rồi, Dương Uyển Linh mới lộ vẻ lo lắng: “Lát nữa em nên giải thích với cô chú thế nào đây?”
Diệp Gia Quân không trả lời ngay, vươn tay kéo lớp chăn trên người cô xuống, tỉ mỉ quan sát một lượt từ đầu tới chân, dịu dàng hỏi: “Vừa rồi có làm đau em không?”
Dù đã từng làm những chuyện thân mật hơn thế, nhưng hiện tại bị nhìn như vậy, Dương Uyển Linh vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng: “Em không sao.” Xong cô vội kéo chăn quấn người lại, nôn nóng giục, “Anh mau nói đi. Để lát nữa tránh cho chúng ta nói chuyện không ăn khớp khiến cô chú nghi ngờ.”
Diệp Gia Quân trầm ngâm trong chốc lát rồi mới lên tiếng dặn dò: “Mặc kệ lát nữa xảy ra chuyện gì, em cũng đừng lên tiếng, chỉ cần ngồi ngoan ngoãn ở đó, tỏ ra bản thân chịu thiệt thòi rất nhiều là được. Mọi chuyện còn lại cứ để anh giải quyết.”
Dương Uyển Linh cắn môi, trong đầu rối loạn thành một nùi: “Làm thế có ổn không?”
Diệp Gia Quân nắm lấy bả vai Dương Uyển Linh, nhìn sâu vào mắt cô nghiêm túc nói: “Không còn thời gian để giải thích rõ nữa, em cứ làm theo lời anh nói là được. Tin anh.”
Tim Dương Uyển Linh hẫng một nhịp, DIệp Gia Quân mang đến cho cô cảm giác thật an tâm, vô thức gật đầu: “Vâng.”
Trao đổi xong, cô với anh nhanh chóng mặc quần áo, xong xuôi một trước một sau đi xuống tầng.
Vừa bước vào phòng khách, ánh mắt của Diệp Gia Kha cùng Lâm Hồng Nguyệt đã dán chặt trên người cả hai.
Dương Uyển Linh mất tự nhiên đi đến trước mặt ông bà, nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Cô, chú.”
“Cháu ngồi đi.” Lâm Hồng Nguyệt nói.
Dương Uyển Linh vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế, Lâm Hồng Nguyệt đã bất ngờ đặt mạnh tách trà trong tay xuống bàn, cô giật thót thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Con mau quỳ xuống cho mẹ.” Bà nhìn Diệp Gia Quân chằm chằm.
Anh không một chút nao núng, hỏi ngược lại: “Tại sao con phải quỳ?”
Lâm Hồng Nguyệt trừng mắt, lớn giọng trách mắng: “Con gái nhà người ta bị thằng nhóc khốn nạn con làm cho ô uế rồi. Con còn đứng đây già mồm cãi láo? Không lẽ con muốn chọc cho mẹ tức chết luôn phải không? Nhanh quỳ xuống.”
Nói tức chết cũng không phải giả, rõ ràng kế hoạch hoàn hảo như vậy, cuối cùng lại biến thành ngủ nhầm đối tượng. Lâm Hồng Nguyệt càng nghĩ càng đau lòng.
Diệp Gia Kha xoa xoa lưng bà, cất giọng khuyên giải: “Thôi mà em, thôi mà em, chuyện đâu còn có đó. Bớt giận đi nào. Hại sức khỏe lắm.”
Lâm Hồng Nguyệt đẩy Diệp Gia Kha ra, trút hết giận dữ lên người ông: “Con hư tại bố.”
Diệp Gia Kha sờ mũi, cảm thấy oan uổng quá chừng lại không dám nói ra câu “Do em khởi xướng mà, nếu không đã chẳng thành ra thế này.” Bởi ông còn muốn sống lâu thêm một chút, khẽ liếc mắt nhìn con trai, dùng ánh mắt nói: Tự con giải quyết cho tốt đi.
Diệp Gia Quân gật đầu tỏ ý ông hãy yên tâm, rồi bình tĩnh thanh minh: “Con không cố ý. Tối hôm qua con bị bỏ thuốc. Sau khi về phòng thì phát hiện có phụ nữ nằm trên giường, nhất thời nhịn không được mới cùng Dương tiểu thư phát sinh quan hệ.”
Anh chợt nở nụ cười trào phúng, nhìn qua Dương Uyển Linh: “Tôi có nên nghi ngờ Dương tiểu thư đây cố ý bày kế cho tôi vào tròng không nhỉ?”
Dương Uyển Linh nhớ tới lời dặn của anh, cô mím môi khổ sở, giả vờ thiệt thòi.
Lâm Hồng Nguyệt chột dạ ho khan mấy tiếng, lườm con trai: “Nói bậy nói bạ.”
“Uyển Linh, tối hôm qua sao con lại ở trong phòng của Gia Quân?” Diệp Gia Kha tránh đề tài “bị bỏ thuốc” hỏi sang chuyện khác.
Bị điểm mặt gọi tên, Dương Uyển Linh lập tức căng thẳng, chẳng lẽ giờ cô vẫn phải tiếp tục im lặng?
Giữa lúc cô đang xoắn xuýt, một giọng nữ bất ngờ chen vào: “Cô chú, cái này con có thể giải thích thay cho Uyển Linh.”
Hứa Vân Thùy? Dương Uyển Linh kinh ngạc quay đầu liền thấy Hứa Vân Thùy chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay cửa, sắc mặt dường như không được tốt cho lắm.
Cô ta không nhìn cô, thong thả đi vào phòng, theo sau là Diệp Gia Tuấn.
Lâm Hồng Nguyệt vốn có muôn vàn điều muốn nói tuy nhiên cũng rõ lúc này không thích hợp, bèn hỏi một câu không đầu không đuôi: “Chuyện này là sao hả con?”
Bả vai Hứa Vân Thùy run lên, tâm trạng phút chốc sup sụp hẳn, mang theo tự trách nói: “Tối hôm qua tâm trạng con không tốt, nên rủ Uyển Linh uống vài ly. Vì mùi vị rượu đó không khác nước trái cây là mấy, con nghĩ không sao, ép chị ấy uống hơi nhiều. Lúc đưa chị ấy về phòng... không cẩn thận đưa nhầm phòng. Mấy năm không đến chơi nên con nhớ nhầm, là lỗi của con.”
Nói đến đây, cô ta rưng rưng nước mắt: “Cô chú, anh Gia Quân, cả chị Uyển Linh nữa... xin lỗi mọi người hu hu.”
Dương Uyển Linh hết nhìn cô ta rồi lại nhìn Diệp Gia Quân. Giờ cô đã có thể khẳng định một điều rằng hai người này chính là cùng một giuộc.
Tiếp đó, cô nhìn sang Diệp Gia Tuấn, vừa hay trông thấy vẻ mặt xám xịt kia. Có lẽ, anh ta đã biết bản thân bị lừa rồi. Cô bắt đầu lo lắng, sợ anh ta sẽ phanh phui mọi chuyện ra ngoài. Nhưng qua một lúc vẫn chưa thấy anh ta có động tác tiếp theo, chỉ mãi nhìn chòng chọc Hứa Vân Thùy giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
Biểu cảm trên mặt Diệp Gia Tuấn khá lộ liễu, có điều Diệp Gia Kha và Lâm Hồng Nguyệt đều đang đắm chìm trong cảm xúc hỗn loạn nên không để ý đến.
“Ôi trời.” Lâm Hồng Nguyệt bất chợt than lên một câu. Tối qua bà quả thật quên nói cho Hứa Vân Thùy biết phòng Diệp Gia Quân nằm ở đâu, vì cứ ngỡ Hứa Vân Thùy đã biết rồi không ngờ con bé không nhớ.
Hứa Vân Thùy tiến lên, nắm tay bà, nức nở tự trách: “Cô à, thật xin lỗi. Con thật sự không cố ý.”
Lâm Hồng Nguyệt lắc đầu, nắm lại tay cô ta: “Không trách con được.”
Bà muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài thườn thượt.
Diệp Gia Kha trầm mặc nghĩ cách, lát sau ông ngập ngừng lên tiếng, trong giọng nói mang theo thương lượng và áy náy: “Uyển Linh, xin lỗi con rất nhiều. Là nhà chúng ta có lỗi với con, khiến con chịu thiệt thòi rồi. Con muốn chúng ta bồi thường thứ gì con cứ nói... cô chú sẽ không để con chịu thiệt đâu.”
Lâm Hồng Nguyệt nghe chồng nói xong, chân thành nói tiếp: “Con muốn cô chú giúp gì cứ nói, cô chú sẽ làm hết trong khả năng của mình.”
Vậy bồi thường con trai của cô chú cho con đi.
Dương Uyển Linh rất muốn nói thế, nhưng cô không dám, chỉ đành nghĩ ở trong lòng mà thôi.
“Con…” Cô ngập ngừng, tỏ vẻ khó xử nhưng thực chất là kéo dài thời gian để Diệp Gia Quân thay cô giải quyết.
Lại không ngờ tới, người giải vây cho mình lại là Hứa Vân Thùy.
Hứa Vân Thùy dè dặt đề nghị: “Nếu chị ấy và Gia Quân đã ngủ với nhau rồi, vậy chi bằng để anh chị ấy ở bên nhau không phải là được rồi sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]