Hứa Vân Thùy cười lém lỉnh, nháy mắt với Diệp Gia Minh, buông lời trêu ghẹo: “Từ hồi bé em đã thích chị rồi á nha.”
Diệp Gia Minh buồn bực, ai thèm thích chị ta cơ chứ. Cậu làm mặt quỷ: “Không thèm thích chị đâu.”
Nói xong mới phát hiện mình nói hớ, may thay mọi người đều tưởng nhóc xấu hổ mà đồng loạt cười vang.
Lâm Hồng Nguyệt cười không khép được miệng, có dự cảm con dâu sắp về tay đến nơi rồi. Bà nhìn sang Dương Uyển Linh, bỗng nhớ sực ra mục đích ban đầu của bà, nhiệt tình mời: “Uyển Linh tối nay ở lại nhà cô ăn cơm nhé? Hôm nay cô đặc biệt xuống bếp đó, con thích ăn món gì? Đừng ngại cứ nói với cô, cô nấu cho con ăn.”
Trước sự nhiệt tình và niềm nở ấy, lời từ chối đã nghĩ sẵn từ sớm không cách nào thốt ra khỏi miệng, Dương Uyển Linh cười ngượng ngùng: “Món nào con cũng thích hết ạ.”
“Cô Lâm Nguyệt nấu ăn ngon số một luôn. Mấy năm nay ở nước ngoài, mỗi lần nghĩ đến thức ăn cô nấu là con lại thèm chịu không nổi.” Hai mắt sáng lên, Hứa Vân Thùy chen vào, miệng như bôi mật, cất giọng ngọt xớt nịnh nọt.
“Tối nay, cô phải làm thật nhiều món ngon cho Vân Thùy của cô ăn ớn luôn mới được.” Lâm Hồng Nguyệt nghe đến mát lòng mát dạ.
“Cô ơi! Đừng quên món sườn xào chua ngọt.” Hứa Vân Thùy cười hì hì, nũng nịu đòi.
“Món đó con thích ăn nhất mà, cô sao quên được.” Lâm Hồng Nguyệt vỗ vỗ tay cô ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121221/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.