Chương trước
Chương sau
“Tớ phải đập chết cô ta mới được.” Lý Thùy Châu vứt điện thoại đang phát buổi trực tiếp xuống bàn, xoắn tay áo hùng hổ muốn lao ra khỏi cánh gà đập cho con mụ điên đang nói hươu nói vượn kia một trận.

“Cậu bình tĩnh lại nào, ngoài kia có nhiều nhà báo lắm đấy. Đừng làm luyên lụy tới Uyển Linh.” Vũ Lam Hạ vội đứng dậy giữ chặt lấy cô nàng hết lời khuyên can.

Lệ Quỳnh Thương cũng giữ lấy Lý Thùy Châu, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Đúng đấy Thùy Châu. Giờ cậu ra đấy cũng không giải quyết được gì mà chỉ gây thêm rắc rối cho Uyển Linh thôi. Hay cậu ngồi xuống trước đi.”

Lý Thùy Châu nổi sùng, hất tay Lệ Quỳnh Thương ra: “Con mẹ cậu, cậu có tư cách gì chỉ trích tớ?”

“Tớ... tớ…” Không nghĩ Lý Thuỳ Châu lại hỏi thế, Lệ Quỳnh Thương ngẩn ra, gương mặt nhoáng cái tái mét nói mãi không thành câu.

“Cậu hại Uyển Linh cũng đâu ít.” Lý Thùy Châu chẳng kiêng nể gì bĩu môi xỉa xói, “Giờ đứng đây nói hay lắm.”

“Xin lỗi.” Lệ Quỳnh Thương cúi đầu, bả vai run lên, buồn bã xin tha thứ.

Vũ Lam Hạ kéo tay Lý Thùy Châu, lườm cô một phát: “Cậu cũng nên bớt bớt lại mấy câu đi. Quỳnh Thương cũng đã hối hận rồi mà. Cậu cứ tính toán với cậu ấy mãi thế.”

“Hừ.” Lý Thùy Châu hừ một tiếng rõ dài, tiếp đó nhìn Dương Uyển Linh phía đối diện vẫn đang bình tĩnh xem livestream, trên mặt không có nửa điểm nào tức giận thì sốt ruột: “Hạ Nhã Thi đổi trắng thay đen như thế cậu không tức giận sao Uyển Linh?”

Dương Uyển Linh ngước mắt lên khỏi màn hình, lắc đầu cười bí hiểm: “Kịch hay còn ở phía sau tớ việc gì phải tự gieo buồn bực vào người.”

“Vậy cậu tính khi nào ra? Lũ ngu ngốc kia sắp bị cô ta làm cho cảm động đến phát khóc rồi kìa.” Lý Thùy Châu dịu đi ít nhiều nhưng trong giọng nói vẫn còn gay gắt lắm, “Má nhìn khuôn mặt kia đi, đúng là hồ ly tinh chuyển thế, chỉ giỏi mê hoặc lũ đàn ông nghĩ bằng nửa thân dưới.”

Dương Uyển Linh nhịn không được phụt cười, khó khăn lắm mới nói ra được câu “chưa vội.”

“Đó Uyển Linh còn chưa vội cậu vội cái gì chứ.” Vũ Lam Hạ kéo cô nàng ngồi xuống bên cạnh, “Theo dõi tiếp đi, lát nữa còn biết đường mà cãi với con quỷ cái đó.”

Lý Thùy Châu dùng dằng cầm điện thoại lên, vừa xem đã gào to: “Mẹ nó nãy giờ mà chưa nói thêm được câu nào cứ ngồi khóc miết vậy? Bọn cư dân mạng cũng rảnh thiệt chứ, thả bình luận an ủi cô ta, mẹ nó chắc cô ta thấy được chắc. Cô ta còn đang bận diễn kịch kia kìa.”

“Đẹp có quyền cậu ơi!” Vũ Lam Hạ nhún vai, trên khuôn mặt tràn ngập sự mỉa mai, “Nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu đã có vô số tên đàn ông tình nguyện moi tim móc phổi ra để làm cho cô ta vui rồi.”

“Quỳnh Thương cậu cũng mau ngồi đi.” Dương Uyển Linh kéo tay Lệ Quỳnh Thương để cô ta ngồi xuống bên cạnh mình sau đó cúi đầu xem tiếp.

Không biết có phải lời nói của Lý Thùy Châu quá mức linh nghiệm không mà Hạ Nhã Thi đã sụt sịt nói tiếp: “Chúng tôi đã thống nhất với nhau rằng sẽ xem đêm đó chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cứ tưởng bí mật ấy sẽ theo tôi tới lúc xuống mồ, nào ngờ một tháng sau tôi phát hiện mình mang thai con của Gia Quân. Hơn nữa, tôi từ nhỏ sức khỏe đã yếu, một khi bỏ đứa bé, rất có khả năng sau này sẽ không mang thai được nữa. Cho nên tôi đã chọn... sinh đứa bé ra. Cũng tức là tiểu thiếu gia hiện giờ của nhà họ Diệp, Diệp Gia Minh.”

“Nói dối không biết ngượng mồm.” Lý Thùy Châu nghe mà tức điên hết cả người.

Dương Uyển Linh ngược lại chẳng có xíu tức giận nào, giống như đang xem kịch vậy, bình thản chờ đợi Hạ Nhã Thi sẽ tiếp tục giở trò gì.

“Nhưng mà bởi vì tôi từng có hôn ước với Gia Tuấn cho nên tôi đối với nhà họ Diệp mà nói là một vết nhơ không thể công khai với công chúng.” Nước mắt Hạ Nhã Thi lã chã rơi, vốn trời sinh mang khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ nên một khi cô ta khóc liền khiến cho cánh đàn ông nổi lên bản tính muốn bảo vệ, che chở, chẳng cần biết đúng sai đã lập tức đứng về phía cô ta. Còn đám phụ nữ chỉ có thể thở dài ganh tỵ, nói câu nào không tốt về cô ta liền bị đám nam giới bay vào chửi bới tơi tả.

“Thật sự thê thảm qua đi. Cứ nghĩ chuyện này chỉ có trong mấy bộ phim truyền hình dài tập hay mấy cuốn tiểu thuyết lâm li bi đát thôi chứ?” Nhìn buổi livestream do mình tổ chức sôi nổi thế này, trong lòng Hoắc Minh vui lắm, ngoài mặt lại rưng rưng nước mắt tỏ ra đồng cảm với Hạ Nhã Thi, “Cô Nhã Thi đúng là hồng nhan bạc phận mà. Mọi người có cảm thấy vậy không?”

“Đậu má, vậy cái con khỉ.” Lý Thuỳ Châu đập bàn, “Thằng cha này, mẹ kiếp, tớ rủa mười đám đời tổ tông nhà gã.”

Dương Uyển Linh lắc đầu cười an ủi: “Cục cưng của tớ bớt giận nào. Cứ để cô ta đắc ý thêm chút nữa đi.”

“Sau khi thành công sinh ra Gia Minh, vì không muốn khiến Gia Quân và Gia Tuấn khó xử, tôi đã tự nguyện rời khỏi quê nhà, đến nước ngoài sinh sống một mình, chỉ vì muốn bảo vệ danh tiếng cho nhà họ Diệp.” Hạ Nhã Thi khẽ lắc đầu, nhếch môi cười nhưng nụ cười ấy thật sự quá khó coi, còn thê lương hơn cả khóc, “Tôi vốn định cứ thế mà sống hết một đời nhưng mà gần đây nghe nói nhà họ Diệp có một thiếu phu nhân mới. Tôi không an tâm, lo sợ đứa con bé bỏng của tôi bị người mẹ kế này ức hiếp, ghẻ lạnh, tôi liền điều tra Dương Uyển Linh, không ngờ lại tra ra quá khứ quá mức hỗn loạn của cô ta.”

Dương Uyển Linh khẽ phì cười, không khỏi liên tưởng tới Hồ Mỹ Hạnh, hai người này không đi làm diễn viên thật sự phí phạm của trời mà.

“Vì tiền mà nhẫn tâm đào hôn, bỏ rơi chồng sắp cưới. Vì tiền mà bán đứng cơ thể của mình, đồng ý mang thai hộ, chấp nhận lên giường với vô số đàn ông thì tôi làm sao yên tâm giao Gia Minh cho người phụ nữ như vậy chứ? Làm sao có thể để Gia Minh gọi người phụ nữ này làm mẹ chứ?” Giọng Hạ Nhã Thi bắt đầu trở nên đanh thép.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.