“Anh nói đi, nói tôi nghe thử xem. Tôi mới tin anh không phải là kẻ lừa đảo chứ.” Dương Uyển Linh dùng kế khích tướng.
“Sáu năm trước xảy ra chuyện gì trong lòng cô tự hiểu rõ nhất, đừng có đứng ở đây giở trò dong dài với tôi.” Lưu Hải Phi không dễ bị mắc bẫy lập lờ nói nước đôi. Tiếp đó tỏ ra buồn bực, anh ta hằn học, “Thôi vậy, cô không nhận thì thôi, tôi cũng không ép. Nếu không phải con bé cứ một hai muốn đòi đi gặp mẹ thì còn lâu tôi mới đi tìm hạng phụ nữ máu lạnh như cô. Thấy cô thôi tôi đã buồn nôn lắm rồi.”
Dương Uyển Linh trầm mặc nhìn Lưu Hải Phi, để xem xem trong lời nói của anh ta có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
“Đó con nghe thấy rồi chứ? Cô ta không cần con, con đừng mong nhớ nữa. Về thôi nào.” Lưu Hải Phi miệng thì nói vậy nhưng tay lại lén lút ngắt thật mạnh vào lưng cô bé, rồi đẩy đẩy về phía trước.
Cô nhóc khóc thét, phần bị đau phần vì sợ hãi khi nghe thấy phải đi theo người đàn ông hung dữ kia. Nhóc chạy đến ôm lấy đùi Dương Uyển Linh, run rẩy cầu cứu: “Hu hu hu. Mẹ ơi! Mẹ đưa con đi chung có được không? Con đau lắm, đau lắm, hu hu hu.”
“Con đau ở đâu? Nói dì nghe đi con?” Dương Uyển Linh không hiểu sao cảm thấy rất đau lòng, cuống quýt bế nhóc con lên.
Cô bé chỉ vào sau lưng mình, khóc nấc: “Lưng đau.”
“Để dì đưa con đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121154/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.