Mặt trăng khuất sau đám mây, con đường lát sỏi dưới sự bao bọc của cây cối bỗng chốc trở nên âm u lạ thường, hai người đàn ông, một trước một sau bước đi vội vã.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi hết con đường. Ánh sáng đèn hắt vào, xung quanh được chiếu sáng, phía trước cũng thoáng đãng hơn nhiều.
“Đến rồi, chính là đằng trước.” Diệp Gia Bảo quay đầu lại nhắc nhở.
Diệp Gia Quân gật đầu, lướt qua Diệp Gia Bảo, biến thành người dẫn đầu tiến về trước.
“Đợi em với.” Diệp Gia Bảo chạy bước nhỏ đuổi theo.
Khi thấy rõ người phụ nữ nằm trên đất, đồng tử Diệp Gia Quân co rút. Anh như một cơn gió lao nhanh xuống, ôm lấy người vào lòng. Mùi máu tanh vờn quanh chóp mũi. Cơ thể Dương Uyển Linh lạnh ngắt làm lòng anh hoảng hốt vô cùng, càng ôm cô chặt hơn, lo lắng vỗ nhẹ lên má: “Uyển Linh? Em làm sao vậy, Uyển Linh?”
Nhớ đến lời Diệp Gia Bảo nói, khuôn mặt Diệp Gia Quân trở nên dữ tợn, bế Dương Uyển Linh lên, rít từng chữ qua kẽ răng: “Kẻ nào to gan, dám động vào cô ấy.”
Cô nàng hoảng sợ lắc đầu, vạch rõ giới hạn: “Không phải tôi. Tôi chỉ đứng đây canh giúp thôi.” Trông thấy Diệp Gia Bảo đang chạy đến, cô ta như thấy được cứu tinh, mừng rỡ, “Anh ơi! Cuối cùng anh đã quay lại rồi”
Diệp Gia Bảo nghiêng người né tránh “cục thịt di động” đang bổ nhào tới. Anh lại gần Diệp Gia Quân xoắn xuýt: “Trời ạ, anh mau thả cô ấy xuống, thả xuống mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121081/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.