Toàn thân Lương Như Vân cứng đờ, lòng bàn đổ đầy mồ hôi lạnh, micro cầm trong tay trơn trượt như cá, cô ta suýt chút làm rơi. Đâm lao đành phải theo lao, cô ta cắn răng nói: “Đúng vậy.”
Diệp Gia Quân lặng thin, mân mê cây bút trong tay, khóe mắt liếc thấy Dương Uyển Linh sốt sắng nhìn mình. Trong lòng liền dấy lên nghi ngờ không dứt.
Bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy vang lên khe khẽ.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Diệp Gia Quân, chờ đợi anh lên tiếng.
Trước biểu cảm khó dò của Diệp Gia Quân, tim Lương Như Vân đập như đánh trống. Người có tật thì luôn giật mình, cô ta hoảng hốt thầm nghĩ, lẽ nào Diệp Tổng biết phương án này do Dương Uyển Linh nghĩ ra? Sau đó tự bác bỏ, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, cô ta biết và Dương Uyển Linh biết. Mà giờ Dương Uyển Linh có đứng ra vạch trần thì cũng không có chứng cớ, ai sẽ tin lời nói suông từ một phía chứ?
Lương Như Vân tự an ủi rồi dần đà bình tĩnh trở lại.
Bút máy thả xuống bàn kêu “cạch” một tiếng.
“Tốt lắm.” Diệp Gia Quân tiếc chữ như vàng, phun ra một câu khen ngợi ngắn gọn.
Dương Uyển Linh cắn môi, nếm trải mùi vị bị kẻ khác cướp công thật sự không dễ chịu tí nào. Cô siết chặt góc bàn, trong lòng nhảy loạn, liệu khi cô nói phương án Biển sâu là của mình thì anh có tin không?
Bên kia, Lương Như Vân chưa kịp vui mừng, Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121074/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.