“Chú về nghỉ đi ở đây đã có cháu rồi.” Dương Uyển Linh rời ghế đi tới vỗ nhẹ lên vai Trần Văn Thành hòng đánh thức ông.
Trong lòng khó chịu cực kì, cô thấy bản thân giống kẻ tội đồ, liên lụy hết người này đến người khác.
Trần Văn Thành tựa vào tủ đầu giường, một tay chống cằm ngủ gà ngủ gật, bị lây tỉnh ông vội mở choàng mắt. Dương Uyển Linh ân cần lặp lại:
“Chú về nghỉ ngơi đi ở đây đã có cháu rồi.”
Đương nhiên, Trần Văn Thành không đồng ý nhưng qua lát sau liền bị cô thành công thuyết phục. Đi được vài bước ông vẫn không yên tâm xoay người dặn dò:
“Nếu phu nhân có chuyện gì hãy nhớ bấm chuông ngay đầu giường, khi đó sẽ có người làm chạy vào giúp đỡ.”
“Cháu nhớ rồi, chú mau về nghỉ đi.” Dương Uyển Linh gật đầu tỏ ý đã biết, lo lắng thúc giục Trần Văn Thành.
Mắt thấy bóng lưng ông sắp biến mất nơi cửa, ngoái đầu nhìn Diệp Gia Minh, cô cắn môi hỏi ra nghi vấn mắc kẹt ở cổ họng suốt cả buổi tối:
“Chú Thành, Gia Minh...thằng bé mắc bệnh gì vậy?”
Cô không dám trực tiếp hỏi Diệp Gia Quân nên chỉ đành hỏi người thân cận bên anh.
Bước chân khẽ dừng lại, Trần Văn Thành quay người. Dương Uyển Linh phát hiện đôi đồng tử ông lóe lên tia do dự, đang định mở miệng kết thúc chủ đề thì ông đã lên tiếng trả lời.
Mưa đêm rả rích không tạnh, Dương Uyển Linh ngồi bên mép giường, dịu dàng vuốt ve gò má phùng phính, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, cô không khỏi nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/164651/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.