Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh vô thức sợ hãi. Cô thành thật trả lời: “Bọn em ăn gà rán, khoai tây chiên, burger, popcorn, phô mai,…”
Càng nói giọng cô càng nhỏ dần.
Hàng lông mày Diệp Gia Quân nhíu chặt thành một đường, không hài lòng nói: “Sao có thể đưa Gia Minh đi ăn ba thứ linh tinh, bậy bạ đấy?”
Trước sự trách cứ ấy, Dương Uyển Linh hối hận và tự trách lắm: “Xin lỗi là em không tốt. Trước khi dẫn Gia Minh đi ăn em nên tìm hiểu trước mới đúng. Xin lỗi em…”
“Bây giờ có nói cũng vô dụng.” Diệp Gia Quân vô tình đánh gãy, nôn nóng lướt qua người cô, bế Diệp Gia Minh lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng anh, khóe mắt ươn ướt, Dương Uyển Linh hít mũi vội vàng đuổi theo.
Biệt thự yên tĩnh trong màn đêm bởi vì Diệp Gia Minh ngất đi mà bao phủ bầu không khí nặng nề, căng thẳng. Kẻ hầu người hạ mỗi người một việc, bận đến chân không chạm đất.
Dương Uyển Linh lủi thủi đứng một góc trong phòng, cố gắng khiến bản thân tồn tại ở mức thấp nhất, không dám đi lung tung sợ làm phiền và cản đường người khác. Cô lo lắng nhìn hai bố con, Diệp Gia Minh mê man nằm trên giường không ngừng rên rỉ kêu đau. Còn Diệp Gia Quân kiên nhẫn lặp đi lặp lại những lời an ủi, động viên đồng thời tự mình dùng khăn dịu dàng lau mồ hôi cho cậu.
“Thiếu gia, Hoàng Lâm thiếu gia đến rồi.” Người giúp việc mừng rỡ chạy vào thông báo.
Dương Uyển Linh ngẩng đầu, một người đàn ông hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/164650/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.