Mẹ anh cuối cùng cũng được chôn cất gần mộ của ba. Vì đó là đều ông mong muốn.
Lục Tử Ngôn đặt bó hoa xuống mộ bà.
Đồng Tịch nhìn cảnh tượng này mắt cay cay. Một người cho đi không hề nhận được sự hồi đáp. Còn một người cứ chạy theo tình yêu mù quáng. Đến cuối cũng chẳng ai có gì cả.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, tay siết chặt lấy tay anh.
“Ông xã! Mọi chuyện đã qua rồi. Anh cũng đừng buồn nữa.”
“Ừm! Về thôi.”
Hai người rời khỏi nghĩa trang. Chuyện đã qua cứ để nó chôn vùi trong quá khứ. Còn hiện tại, tương lai mới là quan trọng nhất.
[…]
Bà nội Lục dạo thời gian gần đây nhớ ra rất nhiều chuyện trong quá khứ. Dường như được sống cạnh người mình yêu thương đã giúp bà thả lỏng nên dần hồi phục.
Hôm nay, Tần Tề vừa đến đã bị bà gọi lại hỏi một câu khiến ai cũng bật cười.
“Tiểu Tề! Cháu già đến nơi rồi vẫn chưa cưới vợ à.”
Tần Tề bắt đầu hoài nghi bản thân mình. Cái gì bà cũng không nhớ mà lại nhớ cháu già rồi vậy bà.
Lục Tử Ngôn vỗ tay lên vai Tần Tề.
“Chấp nhận đi.”
“…” Tần Tề.
Bà lại cười rất tươi.
“Bà tìm tiểu tiên nữ! Tìm tiểu tiên nữ.”
Tần Tề nhìn đến ngây ra. Tiểu tiên nữ ở đâu ra vậy?
Lục Tử Ngôn khẽ cười.
“Là vợ tôi. Vừa gặp lần đầu bà đã gọi như vậy.”
Tần Tện như đã hiểu đi theo Lục Tử Ngôn vào trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388950/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.