Ông nhìn xung quanh.
“Mày cũng gan dạ lắm dám một mình đến đây.”
Lục Tử Ngôn từ từ bước về phía ông ta.
“Có gì không dám. Cảm giác mất tất cả thú vị không?”
“Haha… Louis Lục! Do tao quá xem thường mày. Nhưng… Nếu mày chết đi mọi chuyện sẽ khác.”
Lục Tử Ngôn nhếch nhẹ môi.
“Xem ông có đủ bản lĩnh không.”
Cả hai đánh nhau một trận.
Lục Tôn từng là một võ sư nên ra tay hẳn sẽ rất tàn nhẫn.
Nhưng Lục Tử Ngôn cũng không phải dạng dễ bị ức hiếp.
Hai người đánh nhau một trận không ai hơn ai.
Lúc này, Tô Khuynh mới ổn định lại nhịp thở.
Bà không ngờ con trai mình lại đến lúc này. Thì ra, bà suy nghĩ cái gì anh đều biết.
Là bà nợ con trai mình. Dù là muộn màng nhưng… Louis! Cám ơn con vẫn xem mẹ là mẹ của con.
Để ý đến Lục Tôn đang ở mép ngoài sân thượng. Nhân cơ hội ông ta không chú ý đến mình. Bà lao đến…
Khoảnh khắc đó, bà lại nhếch môi.
“Mày đừng hòng động vào con tao. Tao muốn mày cùng chết.”
Lục Tử Ngôn nhận ra ý định của bà thì đã quá muộn.
Lục Tôn không kịp phản ứng liền bị bà kéo theo. Cả hai cùng rơi từ trên sân thượng xuống.
Lục Tử Ngôn bắt được tay bà.
“Mẹ cố gắng lên. Đừng buông tay.”
Lục Tôn ôm chặt lấy chân bà với hy vọng mong manh. Nếu rơi xuống từ vị trí này chỉ có con đường chết.
Với sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388949/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.