Lục Triều liền lấy điện thoại ra.
Rất nhanh, bên kia đã có người bắt máy.
Anh ta liền lên tiếng.
"Ba! Chuyển khoản cho con nhanh lên. Con đang cần gấp."
[Mới chuyển lại hết. Mày nghĩ tao rất nhiều tiền à.]
"Ba! Đây thật sự là chuyện chính đáng. Con đã tìm..."
[...]
Lục Triều nhìn tài khoản hiển thị nhướn mày rồi rời khỏi.
Lục Tử Ngôn vẫn dáng vẻ điềm đạm ấy nhìn ra ngoài nhếch nhẹ môi.
Đồng Tịch cũng nhìn theo nhưng chẳng có gì.
"Anh nhìn gì vậy?"
"Không có. Không cần lo lắng cho anh như vậy. Trong thẻ vẫn còn tiền. Em đừng bận tâm."
Đồng Tịch gật gật đầu. Sao anh điều biết mình đang nghĩ gì vậy?
Nhưng vẫn phải mượn tạm tiền anh tiêu xài thôi. Mua một ít vật dụng cần thiết, nguyên liệu nấu ăn.
Lúc đi ra quẹt thẻ sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch. Cái gì đang xảy ra vậy, lỗ tai cô lùng bùng đến nơi rồi. Cái gì mà...
Đi ra khỏi siêu thị, cô bỗng dừng lại lẩm bẩm cũng không biết anh có nghe hay không.
"Tử Ngôn! Cái thẻ đó anh lấy từ đâu. Liệu có phạm pháp không? Không phải ai cũng có nó."
"Hửm?"
Đồng Tịch cứng đờ không chắc chắn suy nghĩ của mình. Lần đầu, cô gặp anh cũng ăn mặc bình dị như vậy. Không phải loại quần áo cao cấp gì đó. Bên cạnh cũng không có ai. Nếu không cô đã không dám đánh cược. Hay thật sự mình suy nghĩ nhiều... Vậy chiếc thẻ đó từ đâu mà có. Mà chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388917/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.