Đồng Tịch chợt nhớ ra một vấn đề, cô vội vàng níu tay anh.
"Anh có thấy bạn em không? Cô ấy... Anh đưa em về. Còn cô ấy thì sao?"
Lục Tử Ngôn nhìn cô.
"Em có biết đêm qua em say thế nào không. Nếu anh không đến, em có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng."
Đồng Tịch cúi đầu xuống.
"Em xin lỗi. Nhưng cô ấy..."
Lục Tử Ngôn thở dài. Muốn dạy dỗ cô một chút nhưng với bộ dạng này thì...
"Anh đã nhờ người mang bạn em về. Không cần lo."
"Thật sao."
Cô nhoài người hôn lên môi anh, tay xoa xoa mặt.
"Anh thật tốt!"
Lục Tử Ngôn nắm lấy bàn tay cô.
"Nịnh bợ."
"Em nói thật mà. Lục Tử Ngôn! Kết hôn với anh thật tốt."
Tuy miệng nói ra lời cứng nhắc nhưng khoé môi lại cong lên một cách hoàn mĩ. Thật tốt vì đã gặp em!
[...]
Cô bạn Lâm Anh ngơ ngác nhìn căn phòng rộng lớn... Đây không phải nhà mình? Đây là đâu? Trong đầu Lâm Anh rất nhiều câu hỏi.
Như nhớ ra vấn đề gì đó, vội vàng kiểm tra quần áo trên người mình.
Chưa kịp thở phào thì một người đàn ông xuất hiện ở cửa bước vào.
"Anh là ai? Sao lại vào đây?"
Tiêu Quang lườm cô ấy một cái ngồi xuống ghế.
"Đây là nhà tôi. Câu hỏi này có cần thiết trả lời tiếp không."
"Cái gì? Anh dám lợi dụng lúc tôi say giở trò. Tôi đánh chết anh."
Tiêu Quang lần đầu gặp người không hiểu lí lẽ như vậy. Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388916/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.