Chương trước
Chương sau
"Cảnh 121, diễn lần thứ tư, action!"
Rạp hát rộng rãi nhưng bên trong lại không có một bóng người, khí trời có chút âm u, xung quanh đều là lá rụng, nhìn qua rất hoang vu.
Nơi này thật giống bị bỏ hoang một thời gian.
Cách đó không xa tiếng bước chân nhẹ vang lên, từng chút từng chút rơi vào nền đá xanh trên mặt đất. Tiếp đó một người mang phong thái đoan trang, khoác trên người bộ đồ diễn nặng trĩu tiến vào trong sảnh rạp hát.
Hai tay phất nhẹ nhàng, từng bước trầm ổn, trên mặt mang ý cười, khiến người ta không thể nào tìm ra được khuyết điểm.
Cửa phòng trước mặt đang đóng chặt bỗng nhiên "Kẹt kẹt" một tiếng bị mở ra, một người sắc mặt lạnh lùng bước vào, vòng eo nhỏ lập tức làm người khác để mắt tới.
Người mặc đồ diễn bước chân càng tiến lại gần, lúc nhìn thấy đối phương khóe miệng đang cười kia càng nhếch lên cao hơn...
"Khoan đã, Chúc Hồi Mục, biểu đạt trạng thái không đúng!" Đột nhiên, một âm thanh cắt ngang phần diễn của Chúc Hồi Mục.
Chúc Hồi Mục thu lại khí thế, dừng bước chân, cúi đầu vỗ vỗ vai mình, giống nơi trên vai đang dính tro bụi. Biểu tình của cậu cực kỳ lãnh đạm, ánh mắt không gợn sóng, "Không đúng chỗ nào?"
Cậu ta nhấc mắt nhìn về phía phó đạo diễn, bày ra dáng dấp khiêm tốn thỉnh giáo.
Đạo diễn lúc này nói: "Thì đúng là biểu cảm này mà, cậu đột nhiên kêu dừng làm gì?"
Phó đạo diễn không nhịn được chỉ chỉ về ống kính nói: "Nhân vật chính nhìn thấy sư đệ cùng nhau lớn lên của mình, ai mà lại đi cười như quỷ gặp người vậy chứ."
Đạo diễn cau mày, nhắc nhở phó đạo diễn, "Nhân vật Phó Tịch Thanh này đã biết tiểu sư đệ ngày xưa mình chiều chuộng nhất giết chết sư phụ bọn họ. Kẻ thù gặp mặt nhau cảm xúc sẽ cực kì phẫn nộ, cậu ta không cười khiến đối phương sởn gai óc, không lẽ đi cười kiểu tình chàng ý thiếp? Vừa nãy trên ống kính tôi thấy Hồi Mục cười không thành vấn đề, vẻ đẹp có, cảm giác có."
Phó đạo diễn lông mày cũng nhăn lại, như kiểu hắn mới là người đưa ra mọi quyết định, "Vậy cũng không thể được, đây không phải là..."
Không lâu sau, đạo diễn liền cùng hắn bắt đầu xảy ra tranh chấp.
Lương Lương tuy là người đại diện cho mỗi Chúc Hồi Mục, nhưng hắn bình thường ở trong công ty sẽ còn có những chuyện khác để làm, cho nên không phải lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh Chúc Hồi Mục. Chỉ khi đoàn phim làm lễ hơ khô thẻ tre kết thúc bộ phim, hắn cùng mọi người trong đoàn mới gặp mặt.
Sinh hoạt thường ngày của Chúc Hồi Mục tại phim trường Hoành Điếm cũng đã có trợ lý khác phụ trách.
Thấy đạo diễn và phó đạo diễn tranh cãi, trợ lý lập tức tiến tới đưa nước cho Chúc Hồi Mục, trong tay cầm một bộ đồ đưa cho cậu ta. Ngày hôm nay thời tiết không tốt, gió lớn, thật lạnh.
Chúc Hồi Mục cầm quần áo khoác thêm vào, nói cảm ơn với trợ lý, cầm ly nước đi tới ghế riêng nằm nghỉ ngơi.
Cậu đến đoàn phim vào ngày hôm trước, đạo diễn nói cho cậu biết mâu thuẫn giữa nữ thứ và nam 8 đã giải quyết, cho nên từ giờ đến khi bộ phim này hơ khô thẻ tre cũng sẽ không xuất hiện lại tình huống về nhà như lần trước.
Mà chuyện lần này thì có vẻ như có gì đó sai sai.
Bình thường phó đạo diễn đối với Chúc Hồi Mục ra vẻ rất tôn kính, đột nhiên hai ngày nay cứ kiếm cớ moi móc tật xấu của cậu, đến nỗi đạo diễn đã cùng với hắn xảy ra cãi vã mấy lần.
Chúc Hồi Mục nằm trên ghế nằm, khinh bỉ uống một hớp nước, sắc mặt rất lạnh nhạt, có chút thất thần.
"Chúc tiền bối..." Lúc này, bên cạnh vang lên âm thanh bắt chuyện nghe tương đối ngại ngùng.
Chúc Hồi Mục giương mắt nhìn sang, là người vừa nãy đóng vai sư đệ của cậu ta —— nam 8. Người này lớn lên rất đẹp, gương mặt non, vẻ trẻ con trên mặt cũng không rút đi, thoạt nhìn cũng chỉ nghĩ đây là cậu thanh niên tầm 20 tuổi.
Chúc Hồi Mục đối với "việc nhà" của người khác không có hứng thú, cho nên sẽ không vì vậy mà đi phán xét một người.
"Có chuyện gì sao?" Chúc Hồi Mục âm thanh nhẹ nhàng hỏi, nói xong cậu chỉ cái ghế trước mặt, "Ngồi đi."
Nam 8 đôi mắt hơi mở, rõ ràng là kinh ngạc, trong ánh mắt còn mang theo sự vui sướng không tả, rốt cục cũng có thể cùng thần tượng của mình tiếp xúc gần gũi.
Hắn lo sợ tái mét mặt mày mà ngồi xuống, bàn tay đặt ở trên đầu gối bất an xoa xoa xoa, nửa ngày mới khó khăn lên tiếng: "Em... Em đến đây, muốn nói... Tiền bối, hai ngày nay tâm tình của phó đạo diễn có vẻ không quá tốt, có một chút..."
Hắn cố tình chọn lọc từ ngữ nhất có thể để giải thích, hắn mong Chúc Hồi Mục có thể hiểu rõ ràng không để bụng, "Em chỉ muốn đến an ủi tiền bối một chút... Em không có ý khác đâu!" Cậu trai trước mặt xua tay điên cuồng, nói năng lộn xộn, "Chúc tiền bối là là...là thần tượng của em, em chính là..."
Hớp một ngụm nước trà, Chúc Hồi Mục bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, "Quần sắp bị cậu xoa đến rách rồi kìa." Mới vừa rồi còn đang lựa lời giải thích, hắn nghe vậy liền im bặt. Tống Cao Ca sững sờ liếc nhìn chính mình, tay nãy giờ cứ xoa xoa đầu gối, lập tức đỏ mặt.
"Em..." Tống Cao Ca ngượng ngùng cào mặt, nhỏ giọng nói: "Em hơi căng thẳng."
"Không cần an ủi tôi " Chúc Hồi Mục liền khẽ cười một tiếng, đem cốc trà đưa cho trợ lý, "Tôi biết tại sao phó đạo diễn lại như vậy."
Kỳ thực không phải một mình phó đạo diễn, từ khi cậu quay về đoàn phim, còn có vài người khác có thái độ khác hẳn.
Chỉ có điều phó đạo diễn biểu hiện rõ ràng nhất.
Họ thích nhất là xem một thứ —— chính là một người đang ở đỉnh vinh quang cao cao tại thượng rớt xuống vực sâu.
Chúc Hồi Mục hoàn toàn không để tâm, còn có chút hứng thú tán gẫu.
Tống Cao Ca lại không nhịn được thỉnh thoảng xoa gối mình một chút, Chúc Hồi Mục khóe miệng nhếch lên cười, "Cậu vào giới giải trí khi nào?"
Tống Cao Ca càng thêm kinh ngạc, vội vã đáp: "Mười, mười sáu....giống nhau"
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín!"
Chúc Hồi Mục gật gật đầu, nói: "Rất trẻ. Tương lai có hi vọng." Kỳ thực cậu ta ngoài Trần Túc Khởi ra, đối với người khác đều không có ấn tượng, đối với cậu những người khác không đáng để nhớ kĩ. Chúc Hồi Mục cũng không nhớ ra được chàng trai trước mắt bình thường ở phim trường Hoành Điếm làm cái gì, chỉ nhớ hắn hình như tên Tống Cao Ca.
"Tiền bối, lúc anh vào giới cũng là mười sáu tuổi." Tống Cao Ca nhỏ giọng nói một câu.
Chúc Hồi Mục nghe thấy nhưng không trả lời. Bởi vì trong đầu cậu ngoại trừ trước mắt muốn diễn phim truyền hình, còn giống như có một cái kịch bản khác. Cậu không nhớ rõ lắm chuyện lúc trước, bởi vì có quá nhiều nhân vật cùng nội dung kịch bản, nhưng trong đó lúc nào cũng có sự góp mặt của cậu... cùng Trần Túc Khởi.
Cậu không dám xác định chuyện này có nên để người khác biết hay không, bởi vậy chưa bao giờ cùng người ngoài giao tiếp quá nhiều. Vì vậy cậu vĩnh viễn khắc khi điều này trong lòng.
"Hồi Mục, Tiểu Tống, chúng ta quay lại nào." Đạo diễn đứng lên gọi bọn họ.
Tống Cao Ca lập tức nói hẹn gặp lại với Chúc Hồi Mục, sau đó chạy tới kia chuẩn bị.
Hắn còn nhỏ, trong giới này cũng không có quá nhiều người nâng đỡ, cho nên đối đãi với yêu cầu của người khác nhất định là phải lanh lợi đáp lời.
Nếu như nhớ không lầm, hắn không phải là được tư bản nhét vào sao? Chúc Hồi Mục nghĩ, nếu như hắn ta vẫn duy trì thái độ như vậy thì thật sự sẽ có khả năng tiến xa hơn, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Chúc Hồi Mục đem bộ đồ khoác trên người cởi ra đưa cho trợ lý, sau đó đưa tay sửa lại đồ diễn một chút. Nhưng sau đó cậu lại đi vòng ra sau máy quay, đứng ở bên cạnh phó đạo diễn.
"Làm sao vậy, Hồi Mục?" Đạo diễn hỏi.
Chúc Hồi Mục trên mặt nở nụ cười, nói: "Phó đạo diễn Lưu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần lúc nào cũng NG tôi làm lỡ tiến độ của bộ phim, phim trường Hoành Điếm trôi qua mỗi phút mỗi giây đều là tiền."
Cậu cố tình nói lớn, không hề nể nang bất kì ai, để cho những người xung quanh ai cũng có thể nghe được một chút, đỡ tốn công sau này lại có người khác giở lại trò cũ.
Trong sân, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn yên lặng như tờ.
Phó đạo diễn phản ứng lại trước, mạnh miệng nói: "Tôi..."
"Có phải là tôi cùng với Trần Túc Khởi ly hôn, anh liền cho rằng tôi không còn chỗ dựa nữa phải không?" Chúc Hồi Mục âm thanh rất lạnh nhạt, nhưng lại dẫn dắt theo hướng ôn hòa, không khiến cho người khác cảm thấy kích động.
"Tôi hai mươi tuổi lần đầu nhận giải ảnh đế, hai mươi ba tuổi đạt giải lần hai, hai mươi bảy tuổi đạt giải lần ba." Chúc Hồi Mục trong đôi mắt mang ý cười, nhưng âm thanh của cậu vẫn không có ý gì là hòa hoãn, "Năm nay tôi hai mươi chín tuổi, hai tháng trước nhận giải lần thứ tư."
"Trong cái giới này, dù có tiền có quyền hơn đi chăng nữa, cũng không tìm được ai có thể cùng tôi đứng ngang hàng." Chúc Hồi Mục liếc nhìn sang phó đạo diễn, giống như đang nhìn thứ gì đó ô uế. Động tác nhẹ nhàng khiến cho tà áo cổ trang dài lay động trong chốc lát.
"Trần Túc Khởi rất ưu tú, trong mắt tôi anh ta tuổi trẻ tài cao, không ai có thể giỏi hơn anh ấy, nói gì đi chăng nữa thì cũng là chồng cũ của tôi phải không? Mà tôi và anh ta xưa nay đều là những con người ưu tú." Chúc Hồi Mục ngước mắt, khóe miệng mang theo ý cười: "Anh đang chướng mắt tôi hay sao?"
Chúc Hồi Mục ở trong cái giới này mười mấy năm, chưa bao giờ như thế này... nói chuyện với người khác nhiều hơn 2 câu! Hình tượng của cậu trước giờ được dưỡng rất kĩ, mặc dù đối với ai cũng có chút khoảng cách, nhưng mà không có ai có thể chống lại âm thanh lạnh lùng ôn nhuận của cậu ta.
Chính là kiểu chỉ cần liếc mắt cũng khiến người ta khắc ghi cả đời.
Cậu nói xong lời này, giống như sấm chớp vang đùng đùng, đập tan tất cả nghi vấn của mọi người từ trước đến giờ về thành tựu cùng địa vị nhiều năm qua của cậu
Dù có tiền cũng không mua được.
"Đạo diễn Quách, chúng ta bắt đầu đi." Chúc Hồi Mục cười nói một câu, cúi đầu lễ phép với đạo diễn, quay người đi về phía lối đi trải đá xanh.

Người đàn ông trong video trên mặt không có trang điểm, vẻ đẹp trên mặt đều là nét đẹp vốn có, thần sắc không gợn sóng mà nói những câu nói này, lúc hướng về phía đạo diễn gật đầu cực kỳ giống một thân sĩ.
Chúc Hồi Mục nói với phó đạo diễn những lời đó, lập tức xông lên thẳng hot search.
Hiện tại không có Trần Túc Khởi che chở, ảnh đế nhà bọn họ cũng không chịu được oan ức này.
【 Trời ơi đẹp trai quá đi à, nhưng mà lạ nha, người của đoàn phim mà lại đi kiếm chuyện với diễn viên? Bú fame à 】
【 Khùng điên gì đâu, ly hôn thôi mà! Chúc Hồi Mục dựa vào thực lực leo lên đến vị trí hôm nay đó 】
【 hahahaha tụi mày sáng mắt chưa, không phải mỗi anti nghĩ như vậy đâu, người trong giới ai cũng biết Chúc Hồi Mục nhờ vào Trần Túc Khởi mới nổi được kìa 】
【 Có vậy thôi mà cũng nói nhờ Trần Túc Khởi, cậu ấy quen được Trần Túc Khởi là do cậu ấy có bản lĩnh không phải sao? Giỏi thì tụi mày kêu Trần Túc Khởi yêu tụi mày đi, đúng là... 】
【 Huhuhu khóc thành mấy dòng sông luôn rồi, 20 tuổi, 23 tuổi, 27 tuổi, 29 tuổi, những cột mốc này mọi người chỉ để ý tới Trần tổng, không ai chú ý tới Chúc Hồi Mục cố gắng như thế nào, vậy nên Chúc Hồi Mục phải ly hôn Trần Túc Khởi, Trần Túc Khởi là đồ vô lương tâm! 】
Từ lúc gia nhập giới giải trí đến nay, đây là lần đầu tiên Chúc Hồi Mục khiến cho người khác mất hết mặt mũi, phản ứng của cư dân mạng không phải đơn giản chỉ là bất ngờ, mà đặc biệt đối với người hâm mộ, quả thực khiến họ sắp khóc chết.
Bọn họ ban đầu cho rằng Chúc Hồi Mục sau khi ly hôn sẽ không còn mang tiếng đi cửa sau. Mà ai ngờ đâu lại xảy ra sự việc như hôm nay khiến fan càng đau lòng hơn.
Không lâu sau đó, từ khóa # Trần Túc Khởi là đồ vô lương tâm # cũng bắt đầu leo lên hot search.
Trần Túc Khởi ở nhà mở hot search # Chúc Hồi Mục và những năm tháng huy hoàng ấy # lên xem. Nhìn thấy bộ dáng bà xã xinh đẹp trong video, gương mặt Trần Túc Khởi trở nên hăng hái, mặt mày đầy vẻ tự hào, nhưng mà sau khi xem xong video, hắn liền không thể cười nổi.
Trần Túc Khởi ánh mắt nặng nề, sắc mặt khó coi. Hắn nghĩ phải làm sao để thông báo một cách khéo léo cho bọn ăn dưa kia biết là thực chất hắn cùng Chúc Hồi Mục vẫn sống khỏe. Nếu giờ cứ làm ầm ĩ lên, e là sẽ ảnh hưởng tới Chúc Hồi Mục.
Nghĩ là làm, Trần Túc Khởi tiện tay gọi cho Lương Lương, đầu dây bên kia vừa bắt máy, hắn liền bảo: "Xem weibo"
"Tôi xem rồi" Âm điệu của Lương Lương có vẻ không tốt. Hoàn toàn không nghĩ tới Chúc Hồi Mục có thể gặp phải chuyện như vậy. Hắn mấy năm nay chỉ theo duy nhất một nghệ sĩ, "Đây là trách nhiệm của tôi. Hot search kia ngược lại có thể giúp anh Mục nêu rõ quan điểm, nên tôi không nhất thiết phải dùng mối quan hệ ém xuống đâu. Giờ tôi đang trên đường tới đoàn phim."
Trần Túc Khởi rất vui mừng, cảm giác thuê người này rất đáng tiền, "Ừ, lát nữa cậu dùng mấy mối quen biết của cậu khéo léo..."
Trần Túc Khởi đang nói liền dừng lại, Lương Lương cảm giác kỳ quái, nói: "Trần tổng?"
Trần Túc Khởi bên này bỗng xẹt mắt qua Hot search tên của chính mình, nhưng ánh mắt hắn rơi vào tiêu đề ở phía dưới cùng, từng câu từng chữ rõ ràng, # Chúc Hồi Mục, Tống Cao Ca #.
Hắn trừng lớn hai mắt nhìn vào bài post kia, comment phía dưới như trêu ngươi, đập thẳng vào mắt.
【 Trời ơi ra đây mà xem, Tiểu Tống cuối cùng cũng nói chuyện được với thần tượng rồi, ha ha ha ha ha tui còn cảm giác được nụ cười trên mặt của cậu nhóc toàn là hạnh phúc 】
Trần Túc Khởi:...
【 Thường ngày Chúc Hồi Mục không hay nói chuyện cùng người khác, lúc nào cũng giữ khoảng cách với người ngoài. Nhưng mà nhìn cách cậu ấy nói chuyện với Tiểu Tống kìa, aaaa thuyền này chèo được khum? 】
Trần Túc Khởi: Dám chèo thử xem?
【 À ha, tui thấy như này cũng ra gì và này nọ phết, dù sao anh Mục với Trần Túc Khởi đã ly hôn, tui thấy Tiểu Tống... Khà khà 】
Trần Túc Khởi: Khà cmm!
"Trần tổng?" Lương Lương nghi hoặc hỏi, đầu dây bên kia sao lại không thanh âm, lần thứ ba gọi Trần Túc Khởi.
"Trần tổng Trần tổng Trần tổng, Trần tổng!" Trần Túc Khởi nghe tiếng điện thoại bên này đột nhiên nổi đóa lên, lớn tiếng nói: "Bà xã sắp chạy theo tình trẻ rồi!! Cho cậu 3 giây lập tức khiến cho top 21 tìm kiếm biến mất liền cho tôi!!!"
Lương Lương bối rối, âm thanh trong giây lát yếu đi, "Cái gì?" Hỏi xong hắn lại nghĩ tới mới vừa nãy Trần Túc Khởi còn đang nói gì đó dang dở, "Ngài mới vừa nói cái gì khéo léo... tút tút tút."
Đầu dây bên kia bị ngắt, Lương Lương một bụng nghi vấn.
Hai phút sau, Trần Túc Khởi lập tức tự mình viết thông cáo, ngữ khí kịch liệt.
Chúc Hồi Mục của Trần Túc Khởi: 【 Không ly hôn, Không ly hôn, Không ly hôn! Nhờ phúc của mấy người mà tự dưng cái bị gắn mác ly hôn, thay vì bàn tay để gõ phím thì đi lắp não trước đi!!! 】
Cách đó rất xa là phim trường Hoành Điếm, Chúc Hồi Mục mới vừa kết thúc một phân đoạn, cầm lấy điện thoại trợ lý vừa đưa, định chơi game một lát, ai dè vừa bật máy lên hàng ngàn thông báo "@nhắc tên" đập thẳng vào mắt.
Cậu có chút sững sờ ấn vào weibo, top 1 hot search hiện lên sáng chói # Trần Túc Khởi thiết lập tính cách lạnh lùng #
"...?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.