Chương trước
Chương sau


CHƯƠNG 430: ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN

Người đó chính là người duy nhất trên toàn thế giới này ước rằng bọn họ chưa từng xuất hiện qua trên thế giới này!

Là một người mẹ, mà bà ta lại căm ghét bọn họ đến bước đường này!

Sợi dây không trói quá chặt, không biết là do bọn họ ỷ người đông nên xem thường bọn họ, hay là cảm thấy căn bản là không cần thiết phải phí quá nhiều tâm sức vào bọn họ!

Rất nhanh, sự trói buộc ở trên người Ân Thiên Thiên và Trần Vũ đều đã bị tháo ra hết rồi, nhưng hai người vẫn cuộn dây thừng lên tay và chân của mình, cố gắng giả vờ như chưa hề có bất kỳ thay đổi nào mà co rúc ở trong góc.

Rất lâu rất lâu sau, lâu đến nỗi bọn họ nghe được những lời nói lớn tiếng mà người bên ngoài nói sau khi uống say, nghe thấy tiếng mắng chửi của bọn chúng…

Từ đầu đến cuối Trần Vũ đều chặn ở ngay trước mặt của Ân Thiên Thiên, chưa hề để cô lộ ra ở trước mặt của bất kỳ một tên đàn ông nào.

Không thể không nói, trong rất nhiều tình huống, phụ nữ luôn thiệt thòi nhiều hơn đàn ông, cũng luôn dễ bị tổn hại hơn đàn ông.

—Anh Báo khi nào mới về? Ông đây sắp đợi không nổi nữa rồi!

—Quả nhiên anh Báo mới là người tốt nhất, mấy năm nay nếu như không phải anh ta tự mình chịu đựng áp lực mà buôn lậu nội tạng, bắt người, thì chúng ta chắc đã đói chết từ lâu rồi…

—Chứ còn gì nữa, năm đó ả gì đó tên Mộc Yên Nhiên của nhà họ Mộc không phải là muốn trái tim của người phụ nữ họ Hướng đó sao? Chuyện này còn là do chúng ta ép hắn ta, ‘Diêm Vương’ mới đồng ý, nhưng mà cuối cùng lại thất bại rồi! Mày xem đi lúc đi theo anh Báo, có lúc nào là thất bại chứ?

—Hầu như mỗi lần mà ‘Diêm Vương’ tìm người về cũng đều bị chạy mất giữa đường!

—Mẹ nó, sao tao lại ngu ngốc đến nỗi tưởng là ngoài ý muốn chứ?



Cuối cùng, Trần Vũ nhịn không được mà quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, nói: “Chị, em ra ngoài dẫn dụ bọn chúng, chị mau chạy đi!”

Nghe thấy lời nói của bọn chúng, người đàn ông tên Sâm Báo đó sắp sửa đến rồi, mà khi người đàn ông đó tới, Ân Thiên Thiên sẽ hoàn toàn không còn đường lui nữa!

Trái tim của Trần Vũ lúc này đập vô cùng nhanh, cậu quả thực là không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện như thế nào nữa.

Ân Thiên Thiên vươn tay nắm lấy bàn tay đang nhịn không được mà khẽ run lên nhưng vẫn cật lực muốn che giấu của Trần Vũ, nói: “Trần Vũ, bình tĩnh lại đi, lúc này chúng ta nhất định không được hoảng loạn! Sâm Báo đích thực là có suy nghĩ đê hèn bỉ ổi, nhưng mà em quên rồi sao? Còn có một Tô Nương nữa! Tô Nương không nhìn thấy kết cục của chúng ta thì bà ta sẽ không cam tâm đâu!”

Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, mỗi một chữ đều có chút chậm rãi, nhưng lại khiến cho Trần Vũ dần dần bĩnh lại một cách kỳ lạ.

Phải a, cậu từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường xó chợ, sao lại đột nhiên quên mất chuyện như vậy chứ?

Mỗi một người đều luôn có tâm lý tự đại, khi đứng ở trên một độ cao nhất định, sẽ luôn cho rằng bản thân mình vạn năng, đánh đâu thắng đó, luôn cố chấp muốn nhìn thấy bộ dạng cầu xin khóc lóc của người dưới chân mình, Sâm Báo là như vậy, Tô Nương cũng như vậy!

Sâm Báo bị ‘Diêm Vương’ áp chế bao nhiêu năm, bị anh ta quay mòng mòng, sẽ dễ dàng cam tâm như vậy sao? Hắn ta nhất định sẽ lợi dụng bọn họ để dẫn dụ ‘Diêm Vương’ ra, mà ‘Diêm Vương’ hễ động thì nhà họ Trình chắc chắn sẽ biết! Còn Tô Nương, Ân Thiên Thiên tin là Cảnh Liêm Uy chắc chắn sẽ theo bà ta!

Hai người này tuy có nghĩa là nguy cơ của bọn họ càng lúc càng nặng, nhưng cũng mang đến cho bọn họ một hy vọng duy nhất!

Ánh mắt nóng hừng hực mà nhìn Trần Vũ, Ân Thiên Thiên đột nhiên nhếch khoé môi lên cười, nói: “Càng huống hồ, Trần Vũ à, chị tin anh rể của em, chị tin Cảnh Liêm Uy nhất định sẽ cứu chị bình an vô sự ra ngoài, giống như là mỗi lần chị xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước đây vậy.”

Thanh âm vừa dứt, trái tim Trần Vũ liền bình tĩnh lại, sững sờ mà nhìn chị gái của mình.

Tuy sau này cậu mới tiếp xúc với Ân Thiên Thiên, nhưng cũng biết Ân Thiên Thiên đã từng không tín nhiệm Cảnh Liêm Uy, nói chính xác hơn là cô thậm chí còn không tin bất kỳ người nào nữa, nhưng bây giờ lại nói cô tin Cảnh Liêm Uy chắc như đinh đóng cột! Cho dù người đàn ông đó cho đến bây giờ cũng vẫn chưa xuất hiện…

Đích thực, Cảnh Liêm Uy có lẽ không thể ngăn cản tất cả mọi việc xảy ra trước khi cô bị hại, nhưng bọn họ đều rõ, có thể làm được đến như vậy thì chỉ có thể là thần, chứ không phải là người rồi! Cuộc đời vốn dĩ đã có rất nhiều nhân tố không chắc chắn như vậy rồi, ai mà biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nếu như có một ngày nào đó Ân Thiên Thiên thật sự được bình bình an an mà sống, nói không chừng sẽ lại cảm thấy Cảnh Liêm Uy bảo vệ cô quá tốt, đánh gãy đi đôi cánh của cô…

Gật đầu thật mạnh, Trần Vũ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào vị trí cửa, lòng bàn tay nắm lấy một mảnh thủy tinh vừa mới nhặt được!

Bất luận thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn hại đến chị gái của mình.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, giống như là đã qua cả vài thế kỷ rồi vậy.

Cuối cùng, bên cửa đã truyền đến động tĩnh, lúc cánh cửa của gian phòng nhỏ bị đá ra từ bên ngoài, cho dù là Ân Thiên Thiên hay Trần Vũ ở trong phòng đều bị giật mình một cái, cơ thể hai người đều căng cứng vô cùng dữ dội, đôi mắt thì nhìn chăm chăm vào cửa giống như là bị nhiễm độc vậy.

—Mẹ nó, là ai to gan như vậy?

Thanh âm vừa dứt, thế giới bên ngoài đã chìm vào trong một sự tĩnh mịch…

Ân Thiên Thiên và Trần Vũ đều không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn cánh cửa với ánh mắt nóng hừng hực!

Đột nhiên, cánh cửa cũ kỹ của căn phòng bị đẩy ra, Trần Vũ suýt chút nữa là đã xông lên giống như là con sư tử bị kích thích rồi, nhưng khi người ở bên ngoài đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, cả người của Trần Vũ đều mỏi nhừ mà ngã quỵ xuống đất …

Cảnh Liêm Uy…

Cảnh Liêm Uy…

Ân Thiên Thiên co rúc ở trong góc, thậm chí còn không đứng dậy nổi nữa, tinh thần căng thẳng trong một thời gian quá dài cộng với luôn phải ngồi xổm ở dưới đất, chân đã tê dại từ lâu rồi, Trần Vũ ngồi phịch ở bên cạnh, đôi mắt không thể tin được mà nhìn Cảnh Liêm Uy, nhưng khoé miệng thì nhịn không được mà nhếch lên…

Anh rể của cậu, bầu trời của chị gái cậu a!

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng ngấn đầy lệ, Ân Thiên Thiên mím chặt đôi môi nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Thế giới bên ngoài tuyết bay trắng xoá, thế giới bên trong phòng lại ấm áp như đầu xuân!

Trong phút chốc, Ân Thiên Thiên đã dùng hết sức lực của cơ thể, đứng dậy và lao về phía anh, nhưng cơ thể suy cho cùng vẫn còn tê dại dữ dội, mới chạy được hai bước thì đã muốn ngã xuống rồi, thân ảnh màu áo tím đó nhanh chóng tiến lên trước, cánh tay dài vươn ra ôm chặt Ân Thiên Thiên vào trong lòng của mình…

Ân Thiên Thiên ôm chặt lấy cổ của anh, cô ngước mắt lên nhìn anh mà không chớp mắt, trong đôi mắt mang theo một sự không thể tin được nhưng lại có một sự đương nhiên nồng đậm…

Đương nhiên, anh sẽ đến cứu cô, đương nhiên, anh sẽ bảo vệ cô thật hoàn hảo, đương nhiên, bởi vì anh là chồng của cô!

Ôm chặt lấy người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình, trái tim căng thẳng cả ngày của Cảnh Liêm Uy vào giờ phút này cuối cùng cũng quay về chỗ mà nó vốn nên ở, bàn tay lớn quấn chặt khiến cho Ân Thiên Thiên có chút đau, nhưng cô giống như là không cảm nhận được vậy, cô chỉ nhìn anh, nhịn không được mà rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Cảnh Liêm Uy, em đợi anh lâu lắm…”

Một câu nói, khiến cho đôi mắt của Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà trở nên lờ mờ, anh cong môi lên, vụng về mà đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, anh đến trễ rồi…”

Lắc đầu thật mạnh, Ân Thiên Thiên mượn sức của anh để đứng dậy, cô đáp: “Không trễ, chỉ cần là anh thì không bao giờ là quá muộn hết…”

Cảnh Liêm Uy thở phào một hơi, ôm chặt lấy cô không muốn buông ra.

Cát Thành Phong đứng ở cửa mà trên trán toàn là mồ hôi lạnh!

Trời ơi, lúc này là lúc nói tình nói yêu sao? Nhìn tình hình bên ngoài kìa!

Trần Vũ hồi thần lại thì nhìn thấy tình hình bên ngoài, sắc mặt nhịn không được mà trắng bệch, cậu nhanh chóng đứng dậy, Cát Thành Phong lập tức ném một cây súng cho cậu, mấy người vây xung quanh Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên rất chặt…

Người bên ngoài tuy đã uống say xỉn rồi, nhưng suy cho cùng cũng là người dùng cả tính mạng để lăn lộn, làm gì có thể vì một chút men rượu mà làm lỡ chuyện được? Tuy đám người của Cảnh Liêm Uy đột nhiên xông vào là điều ngoài dự tính, nhưng thời gian dài như vậy cũng đủ để khiến bọn chúng hồi thần lại rồi, lũ lượt móc súng ra chĩa thẳng vào người trước mặt…

Cũng may mà người Cảnh Liêm Uy đưa tới cũng không phải là không có chuẩn bị, toàn bộ đều lấy súng ra chĩa vào người đối diện, cả hiện trường chìm vào một sự tĩnh mịch! Không có bất kỳ ai động đậy, cũng không có bất kỳ ai dám mở miệng lên nói một câu.

Lúc này, chỉ cần không cẩn thận một chút là rất dễ xảy ra sai lầm a!

Cởi áo khoác của mình ra mặc lên cho Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy ôm chặt cô vào trong lòng mình, lúc ngẩng mắt lên thì trong đôi con ngươi toàn là sự lạnh nhạt mà nhìn tình hình trước mắt, đầu cũng không quay lại mà chuẩn bị đi ra bên ngoài, ai mà ngờ vừa ra khỏi cửa thì lại gặp phải đám người Sâm Báo đang tiến đến!

Trong bãi tuyết, hai bên hết sức căng thẳng, những họng súng đen kịt chỉ thẳng vào đối phương.

Đôi con ngươi hung hăng híp lại, Sâm Báo nhìn Ân Thiên Thiên trông càng lúc càng nhỏ bé ở trong lòng của Cảnh Liêm Uy, nhịn không được mà lè lưỡi ra liếm liếm bờ môi khô khốc của mình, nói: “Cậu ba Cảnh, mọi người hiểu lầm với nhau đừng có phô trương ra lớn như vậy, có chuyện gì thì từ từ nói, thấy sao?”

Đôi mắt phượng nhìn Sâm Báo với đầy vẻ nguy hiểm, cả người Cảnh Liêm Uy trên trên duới dưới đều là sự tức giận!

Hoang tưởng đến người phụ nữ của anh ở trước mặt của anh sao?

Lá gan của Sâm Báo thật lớn!

Cảnh Liêm Uy không nói gì, Sâm Báo tưởng rằng anh đã đồng ý rồi, hắn ta đưa tay nắm lấy khẩu súng của người đàn ông sẹo dao bên cạnh mình, bảo hắn ta bỏ xuống, còn mình thì tiến lên trước một bước đến gần Cảnh Liêm Uy, nói: “Anh xem, anh giúp ‘Diêm Vương’ cũng không phải chỉ một hai lần rồi, anh khiến tôi có tổn thất, có phải là nên cho tôi chút bồi thường không?”

Cảnh Liêm Uy một tay ôm lấy Ân Thiên Thiên khẽ cứng đờ, nhưng thần sắc trên mặt thì không thay đổi, chỉ là độ ấm áp trong đôi con ngươi càng lúc càng thấp mà thôi.

Sâm Báo mỉm cười hờ hững mà tiếp tục tiến lên trước, số người ở đằng sau hắn ta cộng thêm người mà sau đó hắn ta đưa tới, ít nhất cũng có 80 người, nhưng bên Cảnh Liêm Uy chỉ có nhiều nhất 40 người, nhìn thế nào cũng thấy là một trận chiến thua là cái chắc, người có đầu óc sẽ không đánh!

Mỉm cười tiến lên trước, ánh mắt Sâm Báo rơi trên bờ má mang máng lộ ra trên nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Ân Thiên Thiên, nuốt nước bọt tiếp tục nói: “Chúng ta coi như là kết bạn với nhau, anh đưa bà xã của anh cho tôi mượn chơi hai ngày, tôi sẽ thả các người rời khỏi, hơn nữa những chuyện trước đây chúng ta cũng xoá bỏ toàn bộ, thế nào?”

Thanh âm vừa dứt, ánh mắt đang nhìn Ân Thiên Thiên của Sâm Báo còn chưa kịp thu lại thì đột nhiên trong không khí chợt vang lên một tiếng súng, dây thần kinh của tất cả mọi người đều đang căng thẳng, một giây sau phần đầu gối chân trái của Sâm Báo liền truyền đến một sự đau đớn xuyên tâm, hắn ta kinh ngạc mà rũ mắt xuống nhìn đầu gối của mình bị bắn một phát….

Trên bãi tuyết trắng tí tách tí tách chảy xuống những giọt máu tươi, Cát Thành Phong đưa người ở đằng sau tiến sát lên trước một bước, Trần Vũ nhanh chóng kéo Ân Thiên Thiên mà Cảnh Liêm Uy đã buông ra ra sau mình để bảo vệ, còn Cảnh Liêm Uy thì động tác cực nhanh mà tiến lên trước một bước siết chặt lấy cổ của Sâm Báo, cơ thể cao lớn bởi vì sự đau đớn kịch liệt của hắn ta mà từ từ quỳ xuống đất…

—Anh Báo!

—Anh Báo!

—Anh Báo!



Những tiếng kêu lần lượt vang lên, nhưng không thể nào thay đổi được sự thật, lúc này Sâm Báo đang ở trong tay của Cảnh Liêm Uy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.