"Tô Mộc" Tôi vui vẻ nói.Cho dù hiện tại vẫn không thấy rõ người ôm tôi là ai, nhưng âm thanh này, giọng điệu này có biến thành bụi tôi cũng có thể nhận ra!"Anh không sao chứ? Anh có biết em lo lắng cho anh biết nhường nào không! Hơn nữa anh bỏ em một mình ở lại trong xe, đêm hôm khuya khoắt, còn có ma tóc đến dọa nạt nữa, em suýt chút nữa bị sợ chết khiếp anh có biết không, đợi đến khi em chết anh sẽ không nhìn thấy em nữa đâu..." Tôi vùi đầu vào trong ngực anh, cho dù vừa rồi bị Vy Vy tóm lấy như nhổ cây hành tôi cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy anh, những cảm xúc tích tụ bao ngày nay lặp tức bị phóng thích, lúc trước vẫn còn lo lắng, nhưng bây giờ thì nghĩ mà thấy sợ."Cho dù em có chết đi, anh vẫn có thể tìm được em, kiếp này em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh, anh không hề nói giỡn với em đâu" Tô Mộc ôm tôi chặt hơn, sau khi nghe được những ấm ức của tôi, sự thương xót trong giọng anh càng thêm rõ ràng, hận không thể dung hòa tôi vào trong cơ thể anh."Hơn nữa anh cũng sẽ không để em chết đâu, em chết rồi, anh cũng sẽ không thể ở lại dương gian nữa" Tô Mộc nói.Cảm xúc vừa mới giải tỏa được một chút của tôi lập tức lại nghẹn lại, đưa tay đẩy anh ra: "Tô Mộc, đã đến tận lúc này, anh vẫn nhất định muốn nhắc nhở em là anh đang lợi dụng em sao? Nói mấy câu dễ nghe chút không được à?"Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-dam-khong/1931406/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.