Mới vừa đến cửa, Ân Thiên Thiên vừa hay nhìn thấy Cảnh Liêm Uy lái xe tơi, bước chân thoáng nhanh hơn một chút đi về phía anh, mà sau lưng cô quả thật Lý Mẫn Mẫn vẫn đang đuổi theo."Ân Thiên Thiên, mày đứng lại đó cho tao!" Lý Mẫn Mẫn còn cầm thỏa thuận trong tay, đang lớn tiếng kêu, sắc mặt hơi đỏ lên, chắc đang tức giận lắm, thấy Ân Thiên Thiên dừng lại trước mặt Cảnh Liêm Uy bèn đuổi tới: "Ân Thiên Thiên, hôm nay mày phải ký xong mới được đi!"Ân Thiên Thiên nhíu chặt chân mày, Cảnh Liêm Uy đã xuống xe, tỏ vẻ khó hiểu nhìn tình huống trước mắt."Chúng ta đi nhanh đi" Ân Thiên Thiên nói theo bản năng, xoay người muốn ngồi lên ghế phụ, lại không ngờ Lý Mẫn Mẫn đã đuổi tới, đừng nói tới Ân Thiên Thiên, ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng không lên xe được."Ân Thiên Thiên" Nắm lấy cổ tay Ân Thiên Thiên, Lý Mẫn Mẫn vì chạy nhanh nên phải thở gấp, những vẫn cố chấp cầm thỏa thuận trong tay giơ ra trước mặt Ân Thiên Thiên, thở hổn hển mấy cái rồi mới nói: "Ân Thiên Thiên, mày không được chiếm hết chuyện tốt thế được! Chẳng phải mày muốn gả cho Cảnh Liêm Uy sao, bọn tao không nói gì nữa, tổn thất nhiều như vậy rồi mày còn muốn bọn tạo phải chờ đợi lo lắng mày lúc nào cũng có thể trở về bẫy anh mày hả? Chuyện này bọn tao không thể chịu nổi, cho nên hôm nay mày phải ký!
Lúc này Cảnh Liêm Uy cũng đã đi tới, giơ tay cầm thỏa thuận, nhìn nhìn.
Ân Thiên Thiên hơi tái mặt, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-dam-khong/1931404/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.