“Cố ĐạiHải! Cố Đại Hải!”. Đẩy tất cả những người gặp phải trên đường ra, tôi lao vàophòng làm việc của Cố Đại Hải.
Anh ấyđang xem những thứ trong phong bì. Cố Đại Hải nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã,chẳng nói lời nào.
“Anhđừng như vậy, cho em biết đi. An Nguyệt gửi cái gì cho anh thế?”. Tôi giật lấymấy bức ảnh anh ấy đang vò nát trong tay.
Khôngngoài dự đoán của tôi, đó là những bức ảnh chụp tôi và Ngụy Tử Lộ bước ra từkhách sạn, còn có ảnh chúng tôi cùng ăn sáng, cùng lên taxi, cuối cùng là ảnhtôi đứng trong trạm điện thoại còn Ngụy Tử Lộ đợi ở bên ngoài.
“Anhhãy nghe em nói!”. Tôi gần như quỳ xuống đất, tay níu vạt áo Cố Đại Hải.
Cố ĐạiHải vẫn không nói gì, chỉ không ngừng bịt tai rồi lắc đầu.
“Em xinanh đấy! Nghe em nói đã! Em có thể giải thích rõ ràng mà, thật đấy! Em có thểgiải thích mà!”. Tôi ôm chân Cố Đại Hải. Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ hạmình như thế trước bất cứ ai, ngay cả khi chia tay với Ngụy Tử Lộ, tôi vẫn bướcđi hiên ngang, chẳng hề nói một câu.
“Ngườitrong ảnh có phải là em không? Anh chỉ hỏi thế thôi, có phải là em không?”. CốĐại Hải đứng bất động, anh ấy không nâng tôi dậy, cũng không nhìn tôi.
“Đúnglà em”. Tôi ngồi phịch xuống đất, nếu anh ấy chỉ muốn nghe câu trả lời này thìtôi đã cho anh ấy nghe rồi.
“Sao emlại làm như vậy?”. Anh ấy lao ra ngoài.
“Tạisao lại như vậy ư? Ha ha… Em chẳng làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-co-dam-khong/3102937/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.