AnNguyệt lại ráo riết đeo bám Thẩm Lãng, tôi đã bảo chó thì không bỏ thói ăn cứtđược đâu mà mẹ tôi còn không tin.
“ThẩmLãng, đây là gì thế hả?”. An Nguyệt ngửi khắp người ông anh tôi một lượt rồibắt đầu chất vấn.
“Em cóthôi đi không?”. Thẩm Lãng buông tờ báo trong tay xuống.
“Giỏinhỉ? Anh tự ngửi xem, toàn là mùi nước hoa thôi!”. An Nguyệt vứt bộ quần áo vàomặt Thẩm Lãng.
“Côđừng quá đáng quá!”. Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn chị ta.
“Em quáđáng thế đấy! Anh muốn làm gì hả?”. An Nguyệt chống nạnh.
“Đượclắm, tôi định từ từ sẽ nói cho cô biết, nhưng giờ chính cô ép tôi đấy nhé!”.Thẩm Lãng rút một tờ giấy từ trong ngắn kéo ra, đưa cho An Nguyệt. “Chúng ta lyhôn!”
“Anhnói gì hả? Đừng có mơ!”. An Nguyệt giật ngay lấy rồi xé nát tờ giấy đó ra.
“Vậythì tôi sẽ đơn phương xin ly hôn. Cô biết luật “Hôn nhân gia đình” chứ? Lần đầuđơn phương ra tòa thì vô hiệu nhưng nửa năm sau, nếu tiếp tục gửi đơn lên thìsẽ được chấp thuận đấy!”. Thẩm Lãng chỉ thẳng tay vào mặt An Nguyệt, nói rõràng.
“Tuyệtvời!”. Nghe tôi kể lại chuyện đó, Lâm Sở đập tay vào đùi.
“Đúng!Ông anh cậu khá ra phết đấy!”. A Mông cũng rất hứng thú.
“Tấtnhiên! Còn phải xem ai là người dạy dỗ ông ấy nữa chứ!”. Tôi đắc ý, chờ đợi baonhiêu năm nay, cuối cùng cũng có ngày Thẩm Lãng khiến tôi nở mày nở mặt.
“Nhưngchuyện này cấm kể trước mặt Trần Lộ đấy, nếu không, cậu ấy dám tới tòa án lắm”.Lâm Sở vừa lấy một chai rượi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-co-dam-khong/3102936/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.