Tôi lo lắng muốn khóc lên.
“Âm Thao, anh thật ngốc! Anh có dụng tâm mà nhìn không vậy, anh không thể nhìn nàng ta bằng mắt thường được? đó không phải tôi! Đó là một con quỷ! Cuộc sống của con gái chúng ta nằm trong tay anh đó, tôi không thể nhẫn tâm giết con bé lần thứ hai được! ”
Tiểu ô quy ngạc nhiên hỏi: “Cái gì, đây là chồng của ngươi à? Còn đó có phải là con gái ngươi không?”
Tôi không muốn nói chuyện với một linh vật vô dụng.
Mạnh Mộng cũng rất lạ. Từ khi xuất hiện đến hiện tại, cô ấy không hề có biểu cảm hay bất kì một lời nào. Tôi luôn nghĩ rằng Âm Thao là một kẻ mặt lạnh và kiệm lời nhất trên thế giới, nhưng trước mặt Mạnh Mộng, Âm Thao chỉ như là phù thủy giấy nhìn thấy phù thủy thực thụ vậy.
Và điều kỳ lạ nhất là Mạnh Mộng không những không nói mà mắt cô ấy còn có vẻ như đờ đẫn. Cô ấy nghiêng đầu và ngây người nhìn chằm chằm vào Âm Thao.
Tôi lại nằm xuống bàn bàn cà phê và hỏi con rùa nhỏ một cách kỳ lạ: “Tại chủ nhân của ngươi lại như vậy?”
Tiểu ô quy thở dài: “Đó chỉ là một chút oán niệm.”
“oán niệm?” Tôi dường như hiểuđược cái gì đó:
“Không phải oán niệm chỉ là oán niệm thôi sao, vì vậy cô ấy sẽ không chỉn chu như người bình thường?”
Con rùa nhỏ nói, “Chính xác.”
“Vậy còn tốt …” Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm, chú rùa nhỏ nói:
” Tốt cái gì mà tốt? Chỉ vì đó là một chút oán niệm bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268213/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.