Trên đỉnh đầu bay xuống vài chữ. Quả thực khiến tôi tức muốn khóc.
La Võ hắn bị mù sao.! Củ cải nhỏ nhìn không giống tôi sao?. Chỉ là anh ta không có mắt nhìn rồi.
Lúc này tôi không rảnh bận tâm nghĩ nhiều như vậy bởi vì trong hành lang thổii qua một trận gió âm. Mặc dù nhìn bằng mắt thường không rõ có biết bao nhiêu quỷ. Nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận rõ ràng rằng trận gió âm kia là hướng đến đỉnh đầu tôi mà tiến tới.
Không được,tôi nhất định phải nhanh chóng cản bọn hắn lại.
Tôi vội vàng cắn nát ngón tay muốn sớm vẽ một đạo tâm lôi vào lòng bàn tay. Đạo này cũng có thể coi như là phá thân, nhưng để phòng bất trắc.
Nhưng điều mà tôi không nghĩ tới là tôi cắn ngón tay của mình mà không thấy máu chảy ra.
Lại có chuyện gì nữa vậy.
Cái bóng của tôi biến mất, nỗi đau cũng đã biến mất nhưng máu thì cũng biến mất theo???
Đừng quan tâm, tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều nên vội vàng bước lên cầu thang.
Tôi bò hết sức của mình nhưng một mực không thấy La Võ. Lúc này trong lòng lại có một loại dự cảm bất thường.con người ta chạy trốn phải hướng xuống dưới lầu, tại sao hắn lại trốn lên trên lầu, có ý gì đây. La Võ không phải sợ bò lên trên tầng thượng sau đó đó nhảy xuống đó chứ.
Khi tôi leo lên đến tầng thượng hết thảy trước mắt đều xác nhận được phỏng đoán của tôi.
La Võ đứng trên mái nhà sát ngay mép. Hai tay nắm lấy con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268179/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.