Nỗi ám ảnh về con gái đã thúc đẩy tôi bò đến nhà La Võ
Nhưng dù tôi có cố gắng như thế nào, tôi cũng không thể bắt kipj những người bay trên bầu trời kia.
Trước đây, tôi đã nghe nói về “kêu trời trách đất”, nhưng tôi không biết đó là tình huống gì, bây giờ thì hiểu rồi.
Tôi kêu trời, trời không thấu. tôi gọi đất,đất cũng chẳng nghe.
Lúc này tôi tuyệt vọng cỡ nào.
Giống như hình 1 năm trước khi ta đứng trước điện diêm Vương. nỗi tuyệt vọng làm tôi cảm nhận một lần nữa, tôi giữa trời đất nhỏ bé nói cho cùng chẳng qua chỉ là con giun con dế.
Cầu trời cầu đất chẳng bằng cầu mình.
Những hiện tượng trước mắt để cho tôi hiểu ra một điều rằng ta quá nhỏ bé yếu ớt. Vì nếu ta mạnh mẽ hơn thì đã không đặt chân đến bước đường này. Tôi làm sao có thể kêu trời đất tàn nhẫn này mang đến sự thương hại cho đứa trẻ tội nghiệp của tôi.
Sự xuất hiện của tiểu La Bạch không hòa vào âm dương hai giới. Món quà từ Cha ruột của con bé lại làm cho sự phân tranh bên trong càng ác liệt.
Trời ơi tại sao có thể xảy ra điều này.
Trên đường đến nhà La Võ tôi muốn khóc,mà khóc không nên lời. Tôi đã suy nghĩ biết bao nhiêu điều trên đường đi. Khi tôi trèo được vào nhà La gõ Cửa nhà anh ấy vẫn đóng.
Nhưng tôi biết cửa sổ thì không đóng.
Sầm chín Nguyên đã rất chú ý đến nhà của họ. Vì vậy khi hắn biết rằng họ đã đưa con gái trở lại mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268178/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.