Mai Di: "......" Không Ai ca: "......" Nhìn xem trên mặt đất toát ra đám khói đen, tôi yếu ớt mà nói ra một đề nghị: "Không Ai ca, tôi khuyên anh, vẫn là không nên nói nữa......" "Ừ......" Không Ai ca không dám lên tiếng nữa. Cái tên Âm Thao này bị cái gì thế? Bình thường tôi chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy, cùng tôi giải trừ hôn ước, có lại để cho hắn khó chịu như vậy hay sao? Chẳng lẽ anh ấy thật sự yêu thích tôi? Yêu thích tôi, nhưng lại không ra gặp tôi? Đã qua một lúc! "Chúng ta vẫn là nói chuyện tối qua Tiểu La nhìn thấy mấy con quỷ đi " Không Ai ca xoay chuyển lời nói. Tôi đưa tay cự tuyệt: "Không cần. " Không Ai ca: "? " Tôi nhếch miệng cười cười: "Không Ai ca, lúc nãy anh cũng đã được chứng kiến rồi? thủ hộ linh của tôi vô cùng lợi hại, tôi tự mình đi đối mặt với chuyện này được hay không? " Không ai ca nghiêm nghị nói: "Không được! Ai biết được thủ hộ linh của cô so sánh cùng những ác linh kia cái nào độc ác hơn? " "Đương nhiên là nhà tôi rồi. " "Ách......" Không Ai ca trên vẻ mặt viết: cô lấy đâu ra tự tin! Tôi tự tin nói: "So sự lợi hại với viện trưởng của mọi người, chỉ hơn một chút. " Vừa dứt lời, bên cạnh truyền tới âm thanh soạt soạt, giống như không hài lòng lắm câu trả lời của tôi. Vì vậy tôi đổi giọng: "So sự lợi hại với viện trưởng mọi người, lợi hại hơn không chỉ một chút! " Âm thanh soạt soạt lúc này mới dừng lại. Thật là, cái tên Âm Thao này làm cái quái gì vậy? Bình thường tại sao gọi cũng không đi ra, như thế nào mà bây giờ lại trở nên nhiệt tình hoạt động như thế? cứ thoắt ẩn thoắt hiện cũng vô dụng, có bản lĩnh thì anh đi ra đây đi...! Không Ai ca khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn thở dài nói: "Thật không nghĩ tới, trong bệnh viện chúng tôi vậy mà đã đến một đại nhân vật như vậy. Được rồi, cô muốn thế nào thì làm cái đó đi. " Mai Di nhíu mày: "Không được! Chẳng may xảy ra chuyện gì, viện trưởng đã giao cho tôi, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Tiểu La, bất kể như thế nào tôi nhất định phải đi theo Tiểu La! " Không Ai ca thở dài: "Thôi đi, Mai di, cô còn không nhìn ra được sao? Tiểu La người ta căn bản chính là đang muốn có thế giới riêng của hai người! " Thế giới riêng của hai người? Tôi lập tức vui vẻ nói: "Đúng đúng đúng! Là thế giới riêng của hai người! Mai~ di~, cô để cho tôi một mình đi~, cô cứ đi theo người ta, tối nay đẹp như vậy, cứ như thế mà lãng phí sao~" Ai, nghe được cái giọng điệu làm nũng này, tôi cũng không nhịn được mà tự nổi hết cả da gà, thật sự là từ lúc tiến vào bệnh viện tâm thần đến nay, hành động của tôi đột nhiên thay đổi....! Mai Di do dự một chút, cuối cùng vẫn là cho tôi đi. "Cám ơn Mai Di. " Tôi cao hứng mà chạy ra phòng an ninh, lúc rời khỏi phòng an ninh, Không Ai ca nhịn không được nói một câu nói: "Nhớ kỹ, mặc kệ cô tò mò đến đâu, đều ngàn vạn lần đừng bao giờ lên tầng trên cùng của tòa bệnh viện!" "Nhớ kỹ rồi! " Tôi cao hứng mà chạy về phòng điều trị nội trú, từ xa, liền nhìn thấy những con quỷ đang nằm, bò trên mạng lưới an toàn của khoa điều trị nội trú, tôi không nhịn được giơ tay hô: "Này! Các người không phải muốn tìm tôi sao? Tôi ở chỗ này! Đến đây, chúng ta cùng nhau chơi đùa! " Lời nói còn chưa hô hết, tôi đã bị người nắm gáy nhấc lên. Cảm giác bá đạo này...... "La Hy, cô thật sự không làm chuyện này sẽ chết sao...! " Sau lưng truyền đến giọng Âm Thao nghiến răng nghiến lợi Tôi đánh: "Âm Thao?! Anh không phải không đi ra sao? " "Cô không phải muốn thế giới riêng của hai ta ư? " "Khục! Tôi chỉ nói đùa mà thôi......" Tôi khổ sở mà nháy mắt mấy cái. Âm Thao buông tôi xuống: "Nhưng Bổn Quân tưởng thật! " What!????? Anh ta nắm chặt tay của tôi, tôi thử giãy dụa, nhưng anh ta nắm rất chặt, xem ra chuyến thám hiểm căn nhà quỷ của tôi lại không được rồi. Anh ta đưa tôi trở về phòng, khi đứng trước cửa phòng, tôi liền nhìn thấy được, rất nhiều dấu tay trên cửa, dấu tay trùng hợp cùng một chỗ, hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc là dấu tay của một người, hay là dấu tay của nhiều người. Âm Thao vung tay lên, những dấu tay lập tức biến mất không thấy đâu. Anh ta đẩy cửa ra, đưa tôi đặt trên giường, ngay lúc tôi tưởng là tiếp theo anh ấy sẽ cởi quần áo của tôi, khẩn trương nhịn không được liếm liếm môi khô ráo của mình, Âm Thao đột nhiên nói: " Cô cũng sắp làm mẹ rồi, không cho phép cô không biết nặng nhẹ như vậy " "??? " Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được âm thao theo tôi cả một ngày, nhất định là thấy câu chuyện lúc đạo hữu tâm thần bắt mạch cho tôi nên tưởng thật. Tôi lập tức buồn cười vừa tức giận: "Anh thật đúng là, lại còn đi tin lời của một tên tâm thần nói! " Âm Thao lẳng lặng nhìn thoáng qua tôi một cái, mới thấp giọng nói: "Người nơi này, cũng không phải là tất cả đều là người bệnh. " Nói xong, hắn phủi tay. Trên mặt đất lập tức toát ra một làn khói trắng, bắt đầu ngưng tụ thành hình người, đúng là viện trưởng Âm. Viện trưởng Âm nhìn qua trạng thái không được tốt lắm, mặt mày xanh mét, ôm bụng nằm rạp trên mặt đất, muốn đứng lên nhưng thủy chung vẫn là không thể đứng lên được. Nhìn anh ta không giống như là bị đánh, càng giống là...... Ăn no chướng bụng? "Ọe......" Viện trưởng Âm một bên cố nén cơn buồn nôn, một bên nhấc tay đầu hàng: " Thập Nhị gia, đã đủ rồi! Tiểu nhân biết sai rồi, ngài hãy giơ cao đánh khẽ, đừng có nhét cơm cho tôi ăn nữa! " Đây là anh ta ăn cơm? Anh ta bây giờ cũng không có ăn mà. " ọe......" Âm viện trưởng che miệng, bộ dáng rất thống khổ. Âm Thao gật gật đầu, anh ta như được đại xá, xông vào trong toilet nôn thốc nôn tháo. Tôi nhìn thấy cũng không đành lòng, vừa nghĩ tới việc đứng dậy và đưa khăn giấy cho hắn, lại bị Âm Thao dùng ánh mắt hung ác dọa cho sợ, cho nên tôi chỉ ở trên giường, xa xa mà nhìn về hướng viện trưởng Âm. Chỉ thấy viện trưởng Âm hộc ra......một đống hương và khói? Trên hương vẫn mang theo ngọn lửa. Cháy một chút, rồi bị ngâm nước trong bồn cầu, liền dập tắt. Tôi bị sợ hãi, thật sự là nhìn không hiểu nổi được! "Anh đã làm gì với anh ta vậy? " Ta nhịn không được hỏi. Âm Thao mặt không đổi sắc nói: "Tên đó sai mấy người kia bắt em ăn cơm, tôi liền lệnh tiểu quỷ canh giữ phần mộ của hắn, bắt hắn chịu chút hương khói. " Đây được xem như là "Chịu chút"? Cưỡng ép ăn cơm đó là chuyện tối ngày hôm qua, dùng phong cách của Âm Thao mà làm, anh ta sẽ không phải do chuyện đêm qua mà cho cho viện trương một chút hương khói? Cái này...... Thật đáng thương. Tôi đồng tình với viện trưởng Âm. Ăn vào rồi lại nôn ra, cảm giác này tôi cũng trải qua, cho nên tôi có thể hiểu được. Thời gian đã qua nửa giờ, viện trưởng Âm lúc này mới nôn hết hương khói đã ăn quá nhiều ra sạch sẽ, nhưng trong bồn cầu đã thành một đống bùn nhão, mà tôi cho rằng —— ngày mai nhà vệ sinh của tôi sẽ bị tắc.. "Nôn đã đủ rồi thì liền tới đây cho Bổn Quân! " Âm thao lạnh mặt nói. Vì vậy sau khi nôn ra một bãi bùn nhão viện trưởng âm không can tâm tình nguyện mà lau lau miệng tát vào mồm, bò đến. "Thập nhị gia có gì giao phó? " Viện trưởng Âm không vui,đến nơi vẫn phải là ngoan ngoãn mà hành lễ. Âm thao chỉ vào người của tôi nói: "Cơ thể cô ấy có chút không khỏe, ngươi hãy bắt mạch cho cô ấy " Cơ thể tôi không khỏe? Cơ thể tôi tốt lắm! Tôi rất muốn giải thích, nhưng tôi cũng rất nhanh hiểu rõ ý tứ của Âm Thao, hắn không phải muốn viện trưởng Âm kiểm tra cơ thể tôi, anh ta muốn chính là mời viện trưởng Âm kiểm tra tôi có mang thai hay không! Tôi đột nhiên có chút bối rối. Điều này có đúng không? Nhưng tôi,còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt để làm mẹ đâu!aaaa~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]