Anh ta vẫy tay một cái liền xuất hiện một bông hoa sen, bay vào giữa trán của tôi.
Tuy vẫn là một người thường, nhưng khi tôi nhìn thấy hoa sen, một giọng nói đã cho tôi biết: Đây chính là ngọn đèn hoa sen đã dẫn tôi quay trở về khi trước.!
" Nếu như cô muốn tìm tôi, trong lòng hãy gọi tên tôi ba lần, tôi sẽ có thể cảm nhận được, mặc kệ dù có trăm sông nghìn núi, tôi cũng sẽ tới để gặp cô."
"Ừm!!!!!"
" Trong bệnh viện tôi cũng lo liệu hết rồi, cô cứ yên tâm mà ở chỗ này là được, sẽ không ai lấy thuốc và tiêm linh tinh cho cô đâu, càng sẽ không có người đưa cô đi giật điện và dùng các phương pháp kỳ lạ để chữa cho cô. Đồng thời, cứ mỗi tháng sẽ có người viết bệnh án của cô giao cho cảnh sát, như vậy cô cũng không cần phải chịu khổ cực đóng giả ngây ngây ngô ngô như người mắc bệnh tâm thần nữa.!!"
" Cái gì???!!!!" Tôi giật nảy mình: " Anh anh..... anh..... Trong bệnh viện cũng có người của anh sao???"
Anh ta gật đầu: " Là cấp dưới.."
"!!!"
Cái gì mà nói người của âm phủ không thể nhúng tay vào chuyện của nhân gian? Chuyện này cũng là cái chuyện gì đây?!!!!
Lúc nãy đã nói cho tôi biết đã có người hỗ trợ ở nhân gian giúp đỡ cảnh sát phá án, bây giờ lại nói ở chỗ này sẽ do cấp dưới của anh ấy lo chuyện ở bện viện...
Đợi một chút.......
Cấp dưới??????
Cấp dưới của anh ấy trực tiếp đến nhân gian dể lo liệu việc này?
Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-am-duong/1268048/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.