Đứng úp mặt vào tường ba tiếng thì cha Hoa Tiểu Mạn cũng tha cho cô. Thực ra trước giờ mọi khi cô mắc sai lầm, dù lớn dù nhỏ cha cũng chưa bao giờ quát mắng cô
Kể từ ngày đó gia đình cô lại trở về với cuộc sống bình thường chỉ ngoại trừ cô cứ cách một khoảng thời gian ngắn thì cô lại trốn sang nhà Hoắc Lăng. Tần suất chạy qua đó quá dày đặc đến mức mọi người trong nhà Hoắc Lăng đều xem cô như một thành viên trong nhà
Một ngày như thường lệ cô chạy lên phòng Hoắc Lăng, ngồi lên giường anh nhìn anh làm việc mà trêu chọc
" Em trai à, em mới 18 tuổi thôi mà làm gì ngày nào cũng cầm máy tính làm việc thế "
Không quan tâm lời cô nói anh vẫn chăm chú làm việc của mình. Khi ấy anh vẫn còn lạnh lùng với cô nhưng khoảng thời gian đó cô đã rất thân thiết với bà của anh
Nên anh có thấy khó chịu thì cũng không thể đuổi cục nợ là cô đi được vì bà anh đã xem cô như cháu gái ruột của mình.Đuổi cô đi thì có khi anh còn bị đuổi ra khỏi nhà trước
Hồi ấy cô rất thích nhìn anh làm việc, nhìn cái bóng dáng nghiêm túc đó thật sự rất đẹp nhưng dù vậy người năng động như cô sao chịu được khi cứ nhìn vào các dòng mã lập trình cứ chạy liên tục, nhìn vào chúng mà đầu cô cứ cảm thấy ong ong
Không để chuyện này tiếp tục diễn ra cô kéo anh ra khỏi phòng
" Không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-ha-ket-tinh/3402513/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.