Bảo bối...
Thẩm Diệc Bạch gọi cô là bảo bối.
Ngón út đặt trên đầu gối của Lâm Tư Hàm bị câu “bảo bối” đó làm rụt lại, lông mi dài khẽ động. Mặt được đánh phấn trắng, giống như một bông sen tuyết trắng nhỏ, giờ lại đổi thành sen màu hồng phấn.
Thẩm Diệc Bạch thích thú dò xét tâm tư thiếu nữ của Lâm Tư Hàm thông qua biểu cảm gương mặt của cô, bực bội ấm ức trong mấy ngày họp quý như bị quét sạch hết.
Tài xế ngồi trước từ đầu tới giờ vẫn không dám lên tiếng đành nhắm mắt nhắc nhở: “Nhị thiếu gia, Lâm tiểu thư, đến nơi rồi.”
Lâm Tư Hàm hốt hoảng, theo bản năng bứt mình ra khỏi ngón tay giam cầm của anh, nghiêng đầu nhìn hội quán đèn đuốc sáng choang ngoài cửa xe.
Xuống xe, Lâm Tư Hàm kéo cánh tay Thẩm Diệc Bạch, cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm: “Anh không đi à?”
Bậc thang trước cửa hội quán đều được làm bằng đá cẩm thạch trải thảm đỏ dày, mấy bậc thang một lại có nhân viên cảnh vệ mặc tây trang màu đen nét mặt nghiêm nghị. Ánh đèn rơi trên mặt đất tỏa ra sắc thái ảm đạm, không ngừng kéo dài cái bóng của cột đèn, phả vào bên trong một luồng sáng xanh, hơi âm u rừng rú.
“Sợ?” Thẩm Diệc Bạch nhận ra cánh tay của Lâm Tư Hàm đang khoác tay mình rất chặt.
“Em có cảm giác, giống như vào hang quỷ vậy?” Lâm Tư Hàm lắc đầu một cái, muốn vứt bỏ ảo tưởng không thực tế trong đầu, nói: “Những người bảo vệ đứng ở bên ngoài có vẻ rất giống cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-sua-vi-muoi/969074/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.