Đó là cảm giác như thế nào…
Giống như một bậc đế vương đứng trước thần dân của mình. Cậu ta là vương, mà chúng sinh ở bên dưới chính là thần.
Người đàn ông kia, ồ không, cậu ta còn không thể tính là đàn ông. Chỉ là một cậu thiếu niên trẻ tuổi, im lặng đứng ở đó, chỉ một ánh mắt cũng mang đến cho người khác sự áp bách vô hình.
Không giống với Thẩm Diệc Bạch, cảm giác áp bức tỏa ra từ anh trời sinh đã có, từ trong xương cốt tỏa ra, tinh khiết mà thuần túy.
Nhẹ quơ quơ mái tóc dài đã buộc lại, Lâm Tư Hàm hỏi Monee: “Cậu ta thực sự chỉ là một tuyển thủ?”
Tiếng gào thét ở hiện trường quá lớn, Monee nghe không rõ, quay mặt về phía cô, lớn tiếng hỏi: “Cái gì? Chị nói gì?”
Lâm Tư Hàm không thể không tăng thêm âm lượng, “Thật sự cậu ta chỉ là một tuyển thủ?”
“Đúng vậy.” Monee cũng hùa theo mọi người hô khẩu hiệu, “ME cố lên! CMN, mau biến đi! Lợi hại! Cuối cùng cũng là ME nhà tao thắng chắc.”
“…”
Trận đấu kết thúc, nghỉ ngơi giữa giờ.
Monee đặt băng roll xuống, vẩy vẩy cổ tay, “Ê, vừa rồi sao chị lại hỏi thế?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi. Có cảm giác cậu ta không đơn thuần chỉ tập trung vào nghiệp đánh giải.” Lâm Tư Hàm ngồi thẳng người, ánh mắt dừng lại ở đài chiến. Cậu ta có vẻ giống Thẩm Diệc Bạch, sinh ra đã thích hợp ngồi trên bàn đàm phán.
“Thật sự. Hình như cậu ta là đàn em của Thẩm Diệc Bạch, nhưng do nhảy cấp, cuối cùng thành đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-sua-vi-muoi/969072/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.