Đã là 2 giờ khuya, anh phát hiện cô vậy mà vẫn ngồi bệt ngoài sau hiên nhà, bộ dạng đầy não nề, mệt mỏi. 
Từ lúc trở về nhà, mọi người chẳng ai nỡ hỏi chuyện cô, cũng chỉ có thể an ủi cô vài câu, đợi ngày mai tính thần cô ổn định, thì xong rồi mới hỏi chuyện. Vì thế mà tất cả đều trở về phòng nghỉ ngơi, cứ tưởng cô cũng đã trở về, nào ngờ giờ lại ngồi thẩn thờ ở đây. Người khác lại gần còn chẳng phát hiện. 
“Không đi ngủ sao?” 
“Cậu, chưa ngủ sao?” Cô ngỡ ngàng nhìn anh. 
“Khát nước.” 
“Vậy cậu cứ uống đi.” 
“Không định về phòng à?” Anh thấy cô trả lời dứt khoát liền cảm thấy có chút hụt hẫng, vờ tằng hắng giọng. 
“Tớ muốn ngồi đây một lát.” Cô cúi thấp người, ôm lấy cả cơ thể lạnh lẽo. 
Anh thấy cô chẳng có dấu hiệu di chuyển, liền lặng lẽ ngồi ngay xuống bên cạnh cô. 
“Không ngủ?” 
“Tớ chưa muốn ngủ.” 
“Sao vậy? Sợ ngủ rồi lại quên những chuyện buồn đau sao?” 
Cô rưng rưng nước mắt, khẽ nói: “Tớ mệt quá, tớ cũng nhớ bố nữa!” 
Vẫn là Hoài Du có cái nhìn sâu sắc, anh vẫn luôn như vậy, luôn nói trúng tim đen cô. 
Thông thường người ta sẽ cố quên đi chuyện buồn, sợ quên đi chuyện vui. Cô vậy mà hoàn toàn trái ngược. Cô sợ, liều những gì mình làm, những gì mình đối xử với người phụ nữ ấy có quá đáng lắm không? Liệu những gì bà ấy làm với mình có đáng để mình căm hận không? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong/3501665/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.