Ngân Tâm được mời đi chơi, trong lòng cảm thấy phấn khích tột cùng, vui như trẩy hội, cô hứng khởi nở nụ cười rạng rỡ như đoá hướng dương hướng về nơi có ánh sáng mà ít khi được phô ra, nay lại hiện diện suốt cả một buổi sáng chủ nhật. Cả buổi làm việc Ngân Tâm cứ mãi mong chờ giờ đến lễ hội Trung Thu ở công viên Huyền Vũ. Nơi đó rộng lớn như thế chắc chắn sẽ rất rực rỡ, lung linh sắc đỏ vàng. Nghĩ đến thôi cũng đã rất háo hức, mong đợi.
Có lẽ với hành động phấn khởi đó của cô, người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng cô thật trẻ con. Nhưng hạnh phúc nhỏ bé mà đứa trẻ thuở nhỏ ai cũng yêu thích, ai cũng đã trải qua ấy lại là ước mơ của Ngân Tâm suốt cả một tuổi thơ nhuốm màu bi kịch. Bố mất rồi, mẹ cũng bỏ mặc nốt, vốn thiếu thốn tình thương lại còn xui xẻo bị cắt xén đi phần tuổi thơ ít ỏi, hỏi cô làm sao không hạnh phúc như bây giờ chứ!
Lúc nhỏ Ngân Tâm đã sợ nơi đông người, sợ cả bóng tối, sợ nốt không khí ngột ngạt nên lúc nào cũng chui rúc trong vòng tay vững chắn của bố mẹ, xem nó như một tường thành kiên cố mà ẩn nấp, cuối cùng tường thành ấy lại vỡ tan không thể phục dựng, nỗi sợ tự nhiên vì đó mà biến mất. Giờ thì cô rất ao ước có thể cảm nhận nỗi sợ mà suốt cả thời bé luôn trốn tránh.
Lạc Hoài Du cứ lo để tâm vào cô mãi mà trên bàn cơm cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/keo-duong/3390007/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.